31
Người từng lẽo đẽo nép sau lưng Mạnh Tri Hành gọi ta là “tỷ tỷ”, nay lật mình đổi vận, cũng học được cách nhìn người từ trên cao.
Đôi mắt xinh đẹp quét ta từ đầu đến chân, khí thế cực kỳ:
“Ta cứ tưởng ngươi còn biết xấu hổ, sẽ nhảy sông tự tận rồi. Không ngờ ngươi lại mặt dày thế, còn dám quay về.”
“Chắc thấy hầu gia tiền đồ rộng mở, bèn chạy tới hòng chia phần đấy chứ gì?”
Ta nheo mắt:
“Lục di nương, ngươi hẳn biết rõ là Mạnh Tri Hành mời ta đến.”
“Đó chẳng qua là cái cớ cho ngươi quay lại thôi, ngươi làm sao có thể là thần y thật chứ?”
Lục Liên Nhi đầy cảnh giác, chắc vì hiện giờ Ngụy Kiến Vi đang bị giam lỏng, địa vị lung lay, nàng ta sắp sửa lên làm chính thất, mà đúng lúc này ta lại xuất hiện.
Không tránh được bất an, nên hễ Mạnh Tri Hành rời đi là nàng ta lập tức chạy đến thị uy:
“Ta nói cho ngươi biết, hầu gia có được ngày hôm nay đều nhờ vào gia thế ngoại gia ta, còn ngươi, một tiện phụ, có tư cách gì tranh giành với ta… A!”
Chưa nói dứt lời, đã có một con rắn nhỏ nhiều màu bò lên cổ nàng ta, khiến nàng ta tái mặt vì sợ.
Một đám nha hoàn lập tức nháo nhào.
Ta lạnh lùng nhìn, đợi đến khi nàng ta sắp nhảy xuống hồ mới bước lên, nắm lấy cổ tay nàng ta:
“Lê Cổ.”
Người được gọi không cam lòng, mặt sầm lại, nhưng con rắn nhỏ vẫn ngoan ngoãn quay lại quấn quanh cổ tay hắn.
“Nếu còn có lần sau, thì sẽ ăn sạch cả xương.”
Giọng nói lạnh lẽo của người Miêu nuôi độc trùng và rắn độc vang lên, khiến Lục Liên Nhi sợ run.
Nàng ta nhanh chóng chạy sang hành lang đối diện mới dám giận dữ quát:
“Các ngươi… các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không để yên đâu!”
“Lạc Diệu Nghi, đây là gian phu mà ngươi câu dẫn đấy à?”
Nghĩ ra điều gì đó, nàng ta đột nhiên nhìn Lê Cổ cười khẩy:
“Hắn chắc chưa biết thân phận thật của ngươi nhỉ?”
Ta mặt không đổi sắc.
Nàng ta càng thêm đắc ý, nói với Lê Cổ:
“Ngươi đối với nàng ta một lòng một dạ, chẳng muốn biết nàng giấu ngươi bao nhiêu chuyện dơ bẩn sao?!”
Lê Cổ: “Không muốn biết.”
“Ngươi không muốn biết ư? Vậy để ta nói cho…”
Lời Lục Liên Nhi lập tức nghẹn lại, kinh ngạc nhìn hắn:
“Sao ngươi lại không muốn biết?! Ngươi không muốn biết nàng từng…”
Lê Cổ: “Không muốn biết.”
“Tại sao?!”
Lục Liên Nhi sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn thản nhiên đáp:
“Nàng không nói, tức là không muốn ta biết. Thế thì ta cần gì phải biết?”
Lục Liên Nhi: “?”
Nàng ta há miệng, một hơi nghẹn trong cổ, không lên không xuống được.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Cuối cùng tức quá nghiến răng:
“Lạc Diệu Nghi, ngươi giỏi lắm.”
“Câu dẫn hầu gia còn chưa đủ, lại thêm một tên nữa!”
“Nhưng ta cứ muốn nói!”
Nàng ta chỉ vào ta, ta thấy trên cổ tay nàng có lớp bụi phấn trắng nhạt, rồi nghe nàng ta lớn tiếng:
“Nàng ta chính là kỹ nữ vô liêm sỉ từng làm hoa khôi ở Xuân Phong Lâu!”
Lời vừa dứt, khắp nơi im bặt.
Tĩnh lặng đến nỗi rơi cây kim cũng nghe rõ.
Lục Liên Nhi cong môi đắc ý, chờ phản ứng của Lê Cổ.
Quả nhiên, mặt hắn cũng sa sầm.
“Thấy chưa? Loại dơ bẩn thế này, nàng ta giấu hết với ngươi!”
Lục Liên Nhi cười như điên.
Nhưng lại bị Mạnh Thừa An, không biết đã nghe lén từ khi nào, đẩy qua một bên:
“Đủ rồi!”
“Không cho ngươi nói nữa! Câm miệng!”
Nó nói rồi lo lắng nhìn ta.
Bị đẩy ngã, Lục Liên Nhi mắng lớn:
“Đồ nghiệt chủng, dạo này láo toét thật, tưởng bà già thật sự quan tâm đến ngươi chắc? Người đâu, mau bắt nó lại… không đúng, sao ta lại ngứa vậy?”
Lục Liên Nhi bắt đầu gãi tay, rồi là cổ, rồi mặt.
Cuối cùng lăn lộn trên đất:
“Ngứa quá! Sao lại ngứa thế này?!”
Nàng ta bị người khiêng đi, trên mặt đã đầy vết cào, rướm m.á.u.
Mạnh Thừa An bị bỏ mặc đứng tại chỗ.
Nó nhìn ta, ánh mắt vừa chột dạ vừa cố cứng cỏi:
“Ta bảo người đừng quay lại, người không nghe! Giờ người ta muốn hại người, tổ mẫu cũng không tha cho người, người chuốc khổ làm gì?!”
Đến ngày hôm nay, lời nó nói đã chẳng còn có thể khiến ta đau lòng.
Ta cũng bình tĩnh nói:
“Việc ta đến hay đi đều là chuyện riêng của ta, không cần Mạnh công tử chỉ trỏ.”