Xuân Hạnh Lâm

Chương 18



Nó chưa từng bị ta phản bác lạnh lùng như vậy, nghẹn lời.

 

Không khí lâm vào bế tắc, thì Lê Cổ lại động đậy.

 

Ta: “Ngươi định đi đâu?!”

 

Hắn mặt lạnh, xách theo con rắn:

 

“Đi tìm mấy người kia, rồi…”

 

Giọng ngập sát khí: “g.i.ế.t sạch.”

 

Ta và Mạnh Thừa An đều sững sờ nhìn hắn.

 

Hắn nhíu mày lục tìm sâu độc, miệng lẩm bẩm:

 

“Bọn chúng dám bắt nạt Diệu Nghi, thì đều phải c.h.ế.t.”

 

Mạnh Thừa An không tin:

 

“Ngươi chẳng để tâm sao? Nàng ta là tự nguyện đấy.”

 

Ngay cả đứa con như nó cũng không thể chấp nhận người mẫu thân từng không biết xấu hổ ấy.

 

Lê Cổ ngẩng đầu, nhìn nó chằm chằm:

 

“Ngươi có bằng lòng tự nguyện đến nơi đó không?”

 

Mạnh Thừa An ngơ ngác:

 

“Sao lại tự nguyện?”

 

Thế thì ta sao có thể là tự nguyện?

 

Nó chậm chạp nhận ra điều đó, ánh mắt thoáng qua một tia hổ thẹn.

 

Nó muốn nói nếu là nó thì nó sẽ tự tử, nhưng thử hỏi lòng mình, nó có làm được không?

 

“Người Miêu Cương chúng ta, vì sinh tồn cũng phải chui vào ổ trùng, lội bùn lội nước. Chỉ cần có thể sống, thì chẳng có gì đáng xấu hổ.”

 

Hắn ra khỏi nhà là đã đầy bực tức:

 

“Bọn ngươi tự xưng là danh môn vọng tộc, mà ngu xuẩn hết phần người khác.”

 

“Ép người ta vì tiết hạnh mà tự sát, không chỉ ngu, mà còn độc ác!”

 

Rầm!!!

 

Lại sắp mưa nữa rồi.

 

Sấm nổ vang trời, tia chớp soi sáng nửa khuôn mặt của Mạnh Thừa An.

 

Nó cuối cùng cũng hiểu mình đã làm gì với sinh mẫu của mình.

 

Bỏ chạy trong hoảng loạn.

 

32

 

Kết cục của chuyện này, là Mạnh Tri Hành đến nhận sai với ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Liên Nhi được nuông chiều nên kiêu căng, nếu không phải vì ngoại gia của nàng ta, ta tuyệt đối sẽ không nhẹ tay. Nhưng may là nàng ta mắc bệnh lạ, nằm liệt giường không dậy nổi, ta bèn cho nàng ta bị cấm túc ba tháng."

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

"Diệu Nghi, nàng..."

 

Hắn dè dặt mở miệng.

 

Ta đang bốc thuốc cho bệnh nhân, ngẩng đầu, nở một nụ cười:

 

"Ta không giận."

 

Hắn mừng rỡ:

 

"Ta biết ngay mà, nàng là người rộng lượng nhất!"

 

"Yên tâm đi, đợi nàng chữa khỏi bệnh quái lạ này, giúp Tam hoàng tử đăng cơ, ta nhất định sẽ dựa vào công lao này để nâng nàng làm chính thất, tuyệt đối không để nàng phải chịu ấm ức nữa!"

 

Nhưng hắn mừng quá sớm rồi.

 

Bệnh, đúng là ta đã chữa khỏi.

 

Nhưng Tam hoàng tử… mãi mãi cũng không thể đăng cơ được.

 

Tương tự, hắn… cũng không sống được đến lúc đó.

 

Giữa chính điện, căn bệnh quái lạ đã hoành hành ở Kim Lăng suốt mấy tháng rốt cuộc cũng được chữa khỏi, hoàng đế vui mừng khôn xiết, truyền lệnh triệu thần y vào cung, luận công ban thưởng.

 

"Trẫm nghe nói thần y này là do Tĩnh nhi sai Mạnh Khanh trèo đèo lội suối đi mời, phải thưởng, trọng thưởng!"

 

Tam hoàng tử và Mạnh Tri Hành mừng rỡ vô cùng, nào ngờ lại thấy ta từng bước từng bước đi vào đại điện.

 

Sau đó bất ngờ quỳ xuống, mở miệng nói:

 

"Hoàng thượng minh giám, dân nữ vốn là do Nhị hoàng tử nhờ phu nhân phủ Bình Xương Hầu mời đến chữa bệnh, nào ngờ vừa đến nơi thì bị Bình Xương Hầu giam giữ, cưỡng ép dân nữ phải nói là do Tam hoàng tử sai người mời đến."

 

"Nếu không thì sẽ g.i.ế.t sạch những người bên cạnh dân nữ! Nhưng dân nữ sao dám khi quân phạm thượng!?"

 

"Cho nên Bình Xương Hầu…"

 

Ta ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thẳng vào Mạnh Tri Hành đang kinh ngạc, từng chữ từng lời rõ ràng:

 

"Dân nữ tuyệt đối không thể cùng các người nói dối trước mặt thánh thượng được!"

 

33

 

“Cạch.”

 

Thẻ bài trong tay Mạnh Tri Hành rơi xuống đất, hắn không thể tin được mà nhìn ta.

 

Đại điện vốn đang tràn ngập không khí vui mừng bỗng chốc im bặt như tờ.

 

Nét cười trên mặt hoàng đế cũng biến mất, trầm giọng hỏi:

 

"Chuyện này là sao?"

 

Nguỵ công tử hiện nay đã là Thị lang bộ Binh, nghe vậy liền đứng ra nói:

 

"Hoàng thượng, thần đúng là được Nhị hoàng tử ủy thác đi tìm thần y, muội muội thần, Kiến Vi, tất nhiên cũng biết chuyện này. Trùng hợp là thần y và Kiến Vi có quen biết cũ, nên đã viết thư mời người đến, nhưng không biết vì sao..."

 

Ngụy công tử liếc nhìn Tam hoàng tử và Mạnh Tri Hành một cái thật chuẩn xác rồi mới tiếp: