Xuân Hạnh Lâm

Chương 19



"Thần y vừa đến, liền bị Bình Xương Hầu giữ c.h.ặ.t không rời nửa bước. Thần muốn đi gặp muội muội mình thì phát hiện dù muội ấy là chính thất hầu môn, nhưng lại bị giam lỏng trong viện. Ngay cả thần làm ca ca cũng không thể truyền nổi một câu nói vào..."

 

Những lời tiếp theo không cần nói nữa, ai nấy đều tự hiểu trong lòng.

 

Giọng hoàng đế lại càng trầm hơn:

 

"Dụ nhi, con nói gì đi?"

 

Nhị hoàng tử bị gọi tên, lộ vẻ cười khổ, lại như thể đang rộng lượng gánh vác hậu quả thay đệ đệ:

 

"Chắc là tam đệ vì nóng lòng cứu người, nhất thời quên nói với nhi thần một tiếng nên đã mời thần y đi mất rồi."

 

"Ngươi nói bậy!"

 

Tam hoàng tử không kịp phản ứng, giận dữ mở miệng.

 

Mạnh Tri Hành biết sự việc nghiêm trọng, lập tức quỳ xuống tấu:

 

"Hoàng thượng minh giám, thần y này vốn là thiếp thất của thần, thần sao có thể nói dối? Nghĩ lại, chắc là chính thất của thần những năm gần đây càng lúc càng bất thường, không thể dung người, mới ép nàng đột nhiên nói ra những lời như thế! Diệu Nghi, mau nói rõ với hoàng thượng đi!"

 

Giọng hắn mang theo đe dọa.

 

Nhưng ta lại lạnh lùng:

 

"Chính vì dân nữ từng là thiếp thất của Bình Xương Hầu, nên mới tuyệt đối không thể giúp hắn. Năm xưa ai ai cũng biết, dân nữ ở phủ Bình Xương Hầu nhẫn nhịn mọi bề, ngay cả đứa con cũng bị người ta bế đi."

 

"Chính là nhờ phu nhân chủ mẫu nhân từ, vào ngày Bình Xương Hầu nạp thiếp thứ tư đã ban cho dân nữ thư phóng thích, mới được tự do, ẩn cư nơi sơn dã."

 

"Hoàng thượng minh giám, nếu không phải vì đại ân đó, dân nữ sao có thể nhận được thư rồi xuất sơn, lại gặp phải Bình Xương Hầu đang vội vàng đến cướp người?"

 

"Diệu Nghi, nàng..."

 

Mạnh Tri Hành kinh ngạc nhìn ta.

 

Bên kia, tấu chương trong tay hoàng đế đã bị ném xuống.

 

Từ xưa theo vua như theo hổ, huống chi lại là chuyện lừa dối thánh thượng?

 

Mạnh Tri Hành bị kéo xuống.

 

Tam hoàng tử cũng theo đó đại bại quay về.

 

Biết được chuyện này, Hầu lão phu nhân đang trọng bệnh liền phun m.á.u không ngừng.

 

Trong cơn hấp hối còn sai người truyền tin cho ta, nếu ta còn muốn con trai sống, thì lập tức đến gặp bà ta.

 

Bằng không thì chờ đi mà nhặt thi thể.

 

Đây chính là quân át chủ bài lớn nhất trong tay bà ta.

 

34

 

Ta đã đến.

 

Phật đường năm xưa giờ tối tăm mù mịt.

 

Trong ánh nến mờ nhạt, lão phụ nhân sắp dầu cạn đèn tắt không ngừng ho khan.

 

Bên cạnh bà ta chỉ có một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, trong tay còn đang cầm một bát thuốc.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Khi ta đẩy cửa bước vào, ánh mắt của Hầu lão phu nhân như tẩm độc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Năm xưa, ta lẽ ra nên nghĩ mọi cách để g.i.ế.t c.h.ế.t ngươi."

 

Ta nói: "Năm xưa là Bình Xương Hầu dây dưa không buông, ép ta phải làm thiếp, chứ không phải ta cố tình. Lão phu nhân nên khuyên con trai mình thì hơn."

 

"Bấy nhiêu đó thì sao? Con ta không thể sai, sai là do các ngươi dụ dỗ. Nếu không, tại sao nó cứ khăng khăng phải là ngươi?"

 

Hầu lão phu nhân nói như lẽ đương nhiên.

 

Rồi quay sang Mạnh Thừa An nói:

 

"Thừa An, đi hầu mẫu thân uống thuốc."

 

Mạnh Thừa An dường như vừa khóc, cụp mắt, uể oải cầm bát thuốc đầy run rẩy.

 

Ta cúi mắt.

 

Là đại phu mà không phân biệt được độc dược, thì có khi nên tìm tảng đá mà đập c.h.ế.t đi cho rồi.

 

Nó lắp bắp:

 

"Mẫu thân..."

 

Sau lưng, tiếng cười lạnh lẽo của Hầu lão phu nhân vẫn vang lên:

 

"Lạc Diệu Nghi, con trai ngươi vừa sinh ra đã bị ta bế đi, từ đó mẫu tử chia lìa, ngươi tự thấy có lỗi với nó vô cùng. Nay nó bị ta cho uống độc, nếu ngươi uống bát thuốc này, nó sẽ được uống giải dược."

 

"Ngươi mà không uống, thì đừng trách mẫu tử các ngươi đời đời kiếp kiếp âm dương cách biệt."

 

"Ngươi chẳng phải luôn muốn đòi lại con từ tay ta sao? Giờ ta trả cho ngươi, cũng phải xem ngươi có đón được hay không."

 

Ta cầm bát thuốc lên.

 

Ánh mắt Mạnh Thừa An càng thêm hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã.

 

Có lẽ nó cũng không ngờ rằng, người sinh mẫu mà nó vẫn cho là ham sống sợ c.h.ế.t, sẵn sàng vứt bỏ danh tiết để sống, lại có thể bình thản cầm lên bát thuốc độc.

 

Không hề do dự.

 

Nó lắc đầu trong im lặng, run rẩy nói:

 

"Đừng... đừng uống."

 

Ta chỉ nhìn những gợn sóng trên mặt thuốc, hỏi:

 

"Nó ở bên cạnh ngươi mười mấy năm, dù ngươi có hận ta đến đâu, cũng không phải không có chút tình cảm nào với nó, nỡ ra tay sao?"

 

Nghe vậy, Mạnh Thừa An cũng quay đầu nhìn về phía bà ta.

 

Hầu lão phu nhân quay mặt đi, tránh ánh mắt của nó, nói:

 

"Ta cũng muốn tha cho nó. Nhưng ngươi không tha cho con trai ta, thì tại sao ta không thể để ngươi chịu nỗi đau giống như ta?"

 

Ta không còn gì để hỏi nữa, ngửa đầu định uống thuốc.

 

Nhưng lại bị một đôi tay giật lấy bát thuốc.

 

Ta kinh hãi:

 

"Thừa An?!"