“Chẳng phải chỉ là một câu nói đùa thôi sao? Xin lỗi một câu là xong, làm ầm lên cái gì? Cả phủ loạn hết cả lên!”
Hắn giận lắm, nhưng trớ trêu thay, lời hạ nhân kia lại là thật, chỉ có thể quỳ xuống:
“Hầu gia… Lạc di nương… Lạc Diệu Nghi, quả thật nàng ấy đã đi rồi, không quay lại nữa. Chính phu nhân là người đã đồng ý cho đi… chúng tiểu nhân cứ tưởng hầu gia đã biết rồi…”
Hắn không biết.
Vì thế hắn quay phắt đầu lại, như thể đột nhiên nhớ ra mình còn một vị chính thê, liền nhìn về nữ tử đang ngồi ngay ngắn.
“Là nàng?! Là nàng ép nàng ấy đi phải không?! Ta đã từng nói với nàng, không được động đến nàng ấy dù chỉ một chút mà!”
Giọng lạnh như băng, không còn chút tình nghĩa phu thê.
Nguỵ Kiến Vi bình thản lau môi, ngẩng đầu nhìn lại hắn, ánh mắt không trốn tránh:
“Lạc di nương hầu hạ hầu gia suốt mười năm, còn sinh con cho hầu phủ, thậm chí hôm qua còn cứu được Thừa Bình, từng chuyện từng việc đều là đại công, tất nhiên phải được ban thưởng.”
“Vì vậy, khi Lạc di nương xin được thân phận tự do, ta làm chính thê, chẳng có lý do gì để không đồng ý cả.”
Giọng nàng ôn hòa, vô tội.
Mạnh Tri Hành trợn mắt, gằn giọng:
“Nàng ấy là thiếp của ta! Nàng sao có thể qua mặt ta mà làm việc?! Nguỵ Kiến Vi, nàng cố ý!”
Vị chính thê ngang tầm với hắn này chưa từng có chút nhu mì hay dịu dàng gì với phu quân, Mạnh Tri Hành đã nhẫn nhịn từ lâu rồi.
Khổ nỗi, Ngụy gia ở Lạc Dương cũng không phải loại dễ chọc.
Hai nhà kết thân là vì liên minh, vì lợi ích, chứ không phải để con gái mình phải chịu thiệt.
Cho nên dù hắn không thích, cũng không dám làm gì.
Nhưng nàng ta lại dám?
Dám giấu hắn mà đuổi người thiếp hắn yêu thương nhất đi?!
Nguỵ Kiến Vi dường như bị sự phẫn nộ đột ngột của hắn làm cho giật mình, nhưng lại càng vô tội hơn:
“Ta khi nào qua mặt hầu gia? Ta chẳng phải đã sớm hỏi ý người rồi sao?”
Mạnh Tri Hành cười lạnh:
“Hỏi khi nào? Hỏi ở đâu? Sao ta lại hoàn toàn không biết gì?!”
Hắn khẳng định nàng ta đang nói dối.
Nhưng Nguỵ Kiến Vi vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Chính là sáng nay, ta đã đích thân bảo nha hoàn đến mời hầu gia.”
“Sáng nay?”
Mạnh Tri Hành đang chuẩn bị nổi giận:
“Sáng nay ta làm gì gặp nha hoàn của ngươi, rõ ràng ta đang ở cùng Liên…”
Chữ cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng, sắc mặt hắn đông cứng.
Ký ức mơ hồ bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Hắn rời khỏi viện của ta, đi tìm Liên nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình cũ có đậm sâu, cũng không bằng tình mới tươi trẻ.
Huống hồ thiếu nữ kia vừa khóc vừa run…
“Hầu gia không cần thiếp nữa sao?”
Chỉ một giọt nước mắt, cũng đủ làm lòng hắn mềm nhũn, ngay cả khi nha hoàn ngoài cửa nói:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Hầu gia, phu nhân mời người đến Tây viện, có việc quan trọng cần người quyết định.”
Hắn cũng ôm người mà ném ra sau đầu, còn cười lạnh:
“Có chuyện gì mà phải bây giờ mới nói? Việc trong nội viện chẳng phải đều là do nàng ấy ta quyết sao? Vậy để nàng ta tự quyết là được rồi, cần gì hỏi ta?!”
Tiếng bước chân nha hoàn rời xa, hắn lúc đó đang bị tình mới trêu đùa đến bật cười.
“Cho nên hầu gia, ta đã hỏi qua ý người.”
Giọng Nguỵ Kiến Vi vẫn vang lên, Mạnh Tri Hành ngây ra.
“Chỉ là người không đến. Lạc di nương lại muốn đi.”
“Ta liền thành toàn cho nàng ấy.”
“Không thể nào…”
Mạnh Tri Hành nắm lấy chút sĩ diện cuối cùng:
“Nàng ấy là hoa khôi một thời, đã sống mười năm trong nhung lụa, ra ngoài còn biết làm gì mà sống?!”
Nguỵ Kiến Vi ngạc nhiên:
“Hầu gia chẳng lẽ không biết, trước khi gặp chuyện, Lạc di nương vốn cũng là người trong thế gia y học? Từ nhỏ tai nghe mắt thấy, cũng xem như nửa người hành y rồi.”
Mạnh Tri Hành không biết.
Bây giờ hắn mới nhận ra, cái gọi là tình sâu ý nặng trong trí nhớ của hắn, kỳ thật chỉ toàn là hắn nói chuyện của hắn.
Còn ta, chưa từng kể gì về bản thân.
Hắn nghẹn lời, lại hỏi:
“Nhưng… nàng ấy thật sự không cần nữa sao?!”
“Nàng ấy không cần nữa.”
“Vậy còn Thừa An thì sao?!”
Hắn phản bác:
“Nàng ấy vì Thừa An mà nhẫn nhịn bao năm, đó là con ruột nàng ấy mà!”
Mạnh Thừa An đang sững sờ bỗng ngẩng đầu nhìn sang, tay vẫn cầm mảnh ngọc vỡ.
Chính thê đối diện ngồi ở ghế cao, liếc nhìn hắn, hờ hững nói ra bốn chữ:
“Cũng không cần nữa.”
Rầm!!!
Trận mưa lớn tích tụ cả buổi trưa cuối cùng đổ ào xuống, mưa như trút nước.
Cây cỏ trong viện bị đập cho rũ rượi, tan tác.