Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 113



 

Tiếng gió và tiếng c.h.é.m g.i.ế.c, trong khoảnh khắc rơi xuống nước đã biến mất, thế giới dưới đáy sông là một sự tĩnh lặng.

 

Mái tóc dài của Vệ Trăn xõa ra trong nước, tầm nhìn trước mắt, chỉ còn lại một khoảng không đen kịt.

 

Nàng cố gắng vươn tay, bơi lên, nhưng nước từ bốn phương tám hướng bao vây đến, như một bàn tay vô hình, siết chặt nàng xuống.

 

"Ục ục" nàng thở ra bong bóng.

 

Nước sông đen ngòm đối với nàng giống như một nhà tù vô hình, dần dần siết chặt, muốn ép chút không khí còn lại trong bụng nàng ra ngoài.

 

Khi không khí trong miệng Vệ Trăn sắp cạn kiệt, chỉ thấy cổ tay siết chặt, nàng bị kéo vào một vòng ôm.

 

"Khụ khụ!" Nước sông xao động, hai người nổi lên mặt nước, Vệ Trăn tựa vào vai Kỳ Yến, thở hổn hển.

 

Hắn chỉ về phía bờ, ra hiệu cho nàng bơi tới. Vệ Trăn cố sức gật đầu.

 

Đêm hè gió nóng bỏng, mặt sông không lạnh lắm, Vệ Trăn nắm tay hắn, cùng hắn bơi về phía trước. Tinh Dã bơi cùng họ, bảo vệ bên cạnh Vệ Trăn.

 

Khi sắp lên bờ, mơ hồ nghe thấy tiếng nước vỗ sau lưng.

 

Vệ Trăn quay đầu lại, thấy có thủy phỉ rơi xuống sông khi giao chiến, đang nổi chìm trong nước.

 

Có kẻ tiếp tục lên thuyền, có kẻ thì bơi về phía bờ sông.

 

Trong số đó có người nhìn thấy Vệ Trăn và con ngựa quý toàn thân trắng tuyết bên cạnh nàng, lập tức hô to: "Mau! Huynh đệ, bên này có một con ngựa quý!"

 

Kỳ Yến rõ ràng cũng đã nhìn thấy bọn chúng, quay người nói: "Nàng lên bờ trước đi."

 

Hắn buông tay Vệ Trăn ra, Vệ Trăn thấy hắn tháo thanh bảo kiếm treo trên yên ngựa xuống, bơi về phía đám phỉ binh.

 

Nơi đây đã rất gần bờ sông rồi, Vệ Trăn ở lại cũng chỉ là gánh nặng cho hắn, nàng cố sức bơi về phía trước.

 

Nàng lên bờ, chống tay xuống đất ho khan, nước không ngừng chảy xuống từ mái tóc.

 

Nàng đã kiệt sức, gần như được con ngựa đẩy lên bờ, cố gắng đứng dậy, lê lết thân thể nặng nề dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, một bên nhìn ra mặt sông.

 

Mặt sông quá đen, không có ánh đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao gầy.

 

Không ngừng có thủy phỉ dũng mãnh ùa về phía bờ, Kỳ Yến lấy một địch mười, một kiếm phong hầu, vừa c.h.é.m g.i.ế.c vừa bơi về phía bờ sông.

 

Vệ Trăn dồn hết sự chú ý vào Kỳ Yến, hoàn toàn không nhận ra có người đang đến gần phía sau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Là một nữ nhân!"

 

Khi tên thổ phỉ lao về phía Vệ Trăn, Vệ Trăn giơ cây trâm sắc nhọn trong tay, đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn.

 

Máu tươi b.ắ.n ra, t.h.i t.h.ể ngã xuống trước mặt nàng, thân mình lật ngửa, lộ ra đôi mắt trợn trừng lồi hẳn ra, vẫn còn nhìn chằm chằm Vệ Trăn với vẻ c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Vệ Trăn nén nỗi kinh hoàng trong lòng, dùng chân đá t.h.i t.h.ể ra, nhưng điều này đã tiêu hao toàn bộ sức lực của nàng.

 

Không biết từ đâu, lại có một người đàn ông xuất hiện, người đó từ dưới nước bước lên, nhìn thấy Vệ Trăn và con ngựa con bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ tinh ranh.

 

Tay Vệ Trăn đặt lên tảng đá lởm chởm bên cạnh.

 

Người đó cũng rút con d.a.o găm bên hông ra, bước đến gần Vệ Trăn rồi ngồi xổm xuống, miệng lảm nhảm những lời thô tục, nói rằng sẽ đưa nàng về trại thổ phỉ.

 

Một cái bóng đổ xuống phía sau hắn, Kỳ Yến không biết từ lúc nào đã lên bờ.

 

Hắn nắm lấy vạt áo sau của người đàn ông, dùng sức đập mạnh đầu hắn vào thân cây bên cạnh.

 

Tất cả những điều này diễn ra trong chớp nhoáng, khiến người ta không kịp trở tay.

 

Máu đen đặc quánh, chảy dài trên thân cây sần sùi!

 

Kỳ Yến mặt không cảm xúc, rút d.a.o găm ra, đ.â.m vào gáy người đó.

 

Ánh kiếm sáng loáng lướt qua đôi mắt lạnh lẽo của hắn, con d.a.o găm sắc bén đ.â.m xuyên cổ họng người đó, phát ra âm thanh như thân cây nứt toác, thật sự là đ.â.m sâu vào gỗ.

 

Máu b.ắ.n tung tóe trong chớp mắt, vương vãi khắp áo bào, dính đầy bàn tay thon dài và cả khuôn mặt trắng như ngọc của hắn.

 

Người đó cứ thế bị đóng chặt vào thân cây, trước khi c.h.ế.t hai chân lơ lửng, không thể chạm đất.

 

Kỳ Yến mang theo m.á.u bên má, rõ ràng là toàn thân dính m.á.u bẩn, lộn xộn không chỉnh tề, nhưng lại càng làm tôn lên vẻ tuấn tú không tả xiết của hắn.

 

Liên tục có binh lính rơi xuống nước, bơi về phía bờ, Kỳ Yến kéo nàng dậy, nói: "Chúng ta đi thôi!"

 

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã ôm lấy eo nàng, đưa nàng lên ngựa.

 

Gió rít hun hút, ngựa phi nước đại cuốn bụi, quân truy đuổi không ngừng phía sau, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Tinh Dã quả thật không hổ với cái tên của nó, trên đầu như có dải tinh quang buông xuống, lao vun vút giữa rừng rậm rậm rạp, nhưng dưới vó lại như bước trên đồng hoang bằng phẳng.

 

Những tên thổ phỉ đó nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, thấy không theo kịp liền không đuổi nữa, quay lại lục soát bảo vật trên thuyền.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.