Tinh quang nguyệt sắc, tuấn mã lao vun vút giữa rừng, nhanh như gió giật sấm vang.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng của những tên thổ phỉ đó, Vệ Trăn mới dám lên tiếng: "Kỳ Yến, ngài có bị thương không?"
Người phía sau nói: "Ta không sao, không cần lo lắng."
Vượt qua một ngọn núi, đã xác định không còn ai theo sau nữa, họ mới dừng lại.
Vệ Trăn dưới sự đỡ của Kỳ Yến, từ từ xuống ngựa, đi đến bờ suối rửa sạch vết bẩn trên người.
Trong đêm tối, nàng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận ánh trăng thanh lạnh chiếu lên người. Nàng hỏi: "Chúng ta bây giờ đang ở đâu?"
"Biên giới Tấn quốc."
Kỳ Yến ngồi xổm bên thân cây, mượn ánh trăng lọt qua kẽ lá rừng thưa thớt, tỉ mỉ nhận dạng dấu vết trên mặt đất.
Quanh năm hành quân tác chiến, khả năng nhận biết đường đi trong đêm đã trở thành bản năng.
Bên cạnh gốc cây, rải rác một vài dấu chân.
Kỳ Yến gạt đám cỏ, đi theo dấu chân về phía trước: "Ở đây có dấu chân người đi, gần đây hẳn là một ngôi làng. Hơn nữa, nếu ta không nhầm đường, nơi đây sắp đến phong địa của mẫu thân ta rồi."
Vệ Trăn nói: "Phong địa của Công chúa Cơ Cầm?"
Kỳ Yến quay lại bên nàng, nói: "Sau khi mẫu thân gả cho phụ thân ta, ngoại tổ để tiện cho việc đi lại giữa bà và Tấn quốc, liền phong cho bà vùng Lạc Thủy Hạ Ấp, nơi giao giới giữa Tấn và Sở."
Kỳ Yến nhìn Tinh Dã Câu, nó dường như đặc biệt thích Vệ Trăn, liên tục dùng đầu cọ vào cổ nàng, khiến Vệ Trăn có chút "được sủng mà lo".
Hắn nói với Vệ Trăn: "Lên ngựa đi, đêm nay chúng ta ngủ lại trong làng một đêm, sáng mai sẽ vào Hạ Ấp."
Họ đi theo dấu chân trên đất, ngôi làng nằm sâu trong núi, đêm đã khuya, người trong làng đều đã ngủ say, chỉ còn vài chiếc đèn lồng trên đường làng chiếu sáng, phát ra ánh sáng vàng vọt.
Kỳ Yến cưỡi ngựa quanh làng hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một căn nhà hoang không có người ở.
Cánh cửa gỗ mục nát mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Vệ Trăn cẩn thận bước đi, theo sau hắn, nghe tiếng chim đa đa trong núi, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỳ Yến: "Chúng ta đến nơi rồi sao?"
Kỳ Yến mở cửa nhà, bụi trên cánh cửa rơi xuống, hắn phẩy tay, giúp Vệ Trăn gạt đi làn khói bụi trước mặt.
Trong nhà tuy lâu không có người ở, nhưng bàn ghế, giường chiếu đều đầy đủ, cửa sổ và tường cũng có thể che mưa che gió.
Điểm yếu duy nhất…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến thở dài một tiếng.
Vệ Trăn nói: "Có thể ở được không?"
"Ở thì đương nhiên là ở được," hắn dừng lại một chút: "nhưng Vệ Trăn, trong nhà này chỉ có một cái giường."
"Chỉ có một cái giường?" Vệ Trăn ngẩng đầu: "Vậy hay là chúng ta tìm căn nhà khác?"
Kỳ Yến đã bước vào trong nhà: "Không cần, vừa nãy đã tìm một vòng, chỉ tìm được căn nhà hoang này, đêm đã khuya rồi, nếu còn làm lỡ thì trời sẽ sáng mất."
Vệ Trăn được hắn nắm tay dẫn vào trong, bụi bay thẳng vào mặt, nàng khẽ ho một tiếng.
"Trong nhà nhiều bụi lắm, phải dọn dẹp trước đã." Kỳ Yến nói.
Vệ Trăn nghe thấy tiếng hắn mở cửa sổ, không giúp được gì nhiều, chỉ có thể dùng tay dò dẫm để nhận biết tình hình trong nhà.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Căn nhà này nhỏ hơn nàng tưởng rất nhiều, chỉ kê một chiếc giường và một cái tủ, góc tường chất đầy nông cụ dùng để cày ruộng, hầu như không có chỗ đặt chân.
Kỳ Yến nói: "Ta đi lấy nước giếng, giúp nàng rửa sạch ván giường."
Vệ Trăn nghe ra ý trong lời anh: "Vậy ngài ngủ ở đâu?"
Kỳ Yến nói: "Ta sẽ trải chiếu dưới đất, nghỉ ngơi một đêm là được rồi."
Vệ Trăn sững sờ, lắc đầu nói: "Dưới đất quá bẩn, toàn là bụi bám dày, hoàn toàn không thể ngủ được. Hơn nữa, chăn trong nhà này còn dùng được không?"
Bên cạnh giường có một cái tủ đựng đồ vặt, Vệ Trăn không cần nghĩ cũng biết, cho dù có chăn thì cũng chắc chắn bị ẩm mốc và bám bụi, ngủ như vậy còn không bằng ngủ ngoài trời.
Dường như họ chỉ có một lựa chọn.
Kỳ Yến đúng lúc chuyển đề tài: "Quần áo của nàng vẫn còn ướt, nàng hong khô quần áo trước đi, ta tìm thấy vài cây hỏa chiết trong tủ."
Kỳ Yến tổng cộng tìm thấy năm cây hỏa chiết trong tủ, cho đến khi cây cuối cùng được đốt lên, căn phòng mới sáng bừng.
Hắn ném cây hỏa chiết vào chậu than: "Chỉ có một chút gỗ này thôi, nếu muốn hong khô quần áo thì phải nhanh lên."
Hắn và nàng đều vừa từ dưới nước lên, áo bào vẫn còn ẩm ướt.
Áo bào màu tối của hắn thì không sao, nhưng Vệ Trăn lại mặc một bộ đồ màu sáng, chiếc váy xuân mỏng bên ngoài khi dính nước thì gần như không che được gì nữa, cả yếm và áo lót đều có thể nhìn xuyên qua.
Vệ Trăn ôm đầu gối ngồi, một vệt màu đỏ tươi trên má, không phân biệt được là ánh lửa nhảy nhót trên mặt, hay là sự ngượng ngùng mơ hồ nổi lên.
Nàng nói: "Thiếu tướng quân cứ hong khô quần áo trước đi."