Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 115



 

Kỳ Yến bắt đầu cởi áo bào, khi từng lớp áo ngoài ẩm ướt được cởi ra, phần thân trên lộ ra dưới ánh trăng.

 

Mỗi cơ bắp trên người thiếu niên đều ẩn chứa sức mạnh, đường nét cực kỳ uyển chuyển. Nhưng không quá thô kệch, vân cơ như núi ngọc, hùng vĩ và trải rộng, kéo dài xuống tận mép tiết khố.

 

Thân hình đó dưới ánh nến càng thêm vai rộng eo thon.

 

Đầu ngón tay Vệ Trăn nắm chặt vạt váy.

 

Thấy ánh lửa càng ngày càng nhỏ, Vệ Trăn lúc này mới đành phải đưa tay đặt lên thắt lưng.

 

Vạt váy nới lỏng, từng lớp lụa trượt xuống, để lộ bờ vai ngọc ngà.

 

Vệ Trăn vừa định kéo chiếc váy trong lên, Kỳ Yến đúng lúc quay đầu lại, ánh mắt hai người trực tiếp chạm nhau.

 

Đầu ngón tay nàng co lại, không móc được vào quần áo, chiếc váy trong lại trượt xuống. Lần này, chiếc áo lót trực tiếp lộ ra trước mặt hắn.

 

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không ai lên tiếng, nhưng nhiệt độ lại tăng lên vài phần một cách khó hiểu.

 

Nàng nhặt chiếc váy ngoài lên, di chuyển đến mép giường, đặt chiếc váy ngoài lên giá đỡ của chậu than.

 

"Lửa sắp tắt rồi." Kỳ Yến nhắc nhở.

 

Áo trong của nàng vẫn chưa khô, mặc quần áo ướt làm sao có thể ngủ được… Sau một hồi giằng xé nội tâm, bàn tay run rẩy của Vệ Trăn giơ lên, cởi hết y bào xuống.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Mặt nàng vẫn bình thường, nhưng tim nàng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Người trước mặt đứng quay lưng lại với nàng, Vệ Trăn biết hắn không phải là người lỗ mãng, phóng túng, nên cũng mạnh dạn hơn một chút.

 

Nàng trước tiên hong khô váy trong rồi mặc vào, sau đó hong khô quần lót và áo lót. Than củi trong chậu lúc này đã cháy đến đoạn cuối cùng, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ.

 

Áo lót của Vệ Trăn đã khô được một nửa, nàng đang chuẩn bị mặc vào thì "tách" một tiếng, ánh lửa tắt ngúm, trước mắt hoàn toàn tối sầm.

 

"Mặc xong chưa?" Kỳ Yến hỏi.

 

"Chờ một chút." Vệ Trăn chỉ có thể vội vàng mặc tạm chiếc áo lót vào, lúc buộc dây, nàng gấp gáp đến tay cũng mềm nhũn, không cẩn thận làm dây vướng vào tóc. Mồ hôi li ti thấm ra trán Vệ Trăn, nàng làm sao cũng không thể gỡ ra được.

 

Trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt quần áo của nàng.

 

Một lúc lâu sau, Vệ Trăn mới thở phào nhẹ nhõm: "Thiếu tướng quân, được rồi."

 

Quả đúng như Vệ Trăn đã nói trước đó, mặt đất quá bẩn và lộn xộn, trong hoàn cảnh này hai người chỉ có thể nằm chung một giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn gấp chiếc váy ngoài còn hơi ẩm thành gối, nằm xuống phía trong giường, mặt quay vào tường.

 

Tiếng bước chân của thiếu niên vang lên, tiến về phía Vệ Trăn, từng bước một, như giẫm lên trái tim nàng.

 

Trước đó nàng nói không thể để Kỳ Yến ngủ dưới đất là một chuyện, nhưng khi Kỳ Yến thực sự nằm xuống bên cạnh nàng, lại là một chuyện khác.

 

Chiếc giường này chỉ đủ chỗ cho một người, nhưng giờ lại có hai người nằm, thân hình Kỳ Yến vốn đã cao lớn, vừa nằm xuống đã cảm thấy chật chội.

 

Trong phòng tối đen như mực. Hơi thở nhẹ nhàng của người phía sau truyền đến tai nàng. Vệ Trăn muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại không thể nào tĩnh tâm được.

 

Thân thể của nam nhân và nữ tử hoàn toàn khác nhau, dường như bẩm sinh đã nóng hơn, mang theo một luồng nhiệt khí.

 

Nhất là vào đêm hè vốn đã oi bức, đầu ngón tay nàng chỉ cần khẽ động một chút liền có thể chạm vào cơ thể của nam nhân phía sau.

 

Da thịt nàng nhanh chóng rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

 

Trước đây nàng ngủ một mình, nếu đêm quá nóng, nàng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, nhưng giờ có thêm một nam nhân ở đây, nàng đương nhiên không thể cởi bỏ váy trong.

 

Vệ Trăn giữ nguyên một tư thế nằm, cơ thể hơi cứng đờ, quay người lại, vừa lúc Kỳ Yến cũng quay người lại, hai người cứ thế hơi thở đối diện nhau.

 

Chiếc giường chật hẹp bỗng trở nên vô cùng nóng bức.

 

Vệ Trăn muốn lùi lại, nhưng lưng nàng đã chạm vào tường, không còn chỗ để lùi, tay vô tình còn chạm vào cánh tay Kỳ Yến.

 

Nàng đưa mắt lảng tránh: "Thiếu tướng quân, ta có thể đổi chỗ với ngài không?"

 

Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng.

 

"Ta muốn ngủ ở ngoài, bên trong thực sự quá nóng. Ta nghĩ đối diện với cửa sổ sẽ dễ chịu hơn." Vệ Trăn nói.

 

Một khoảng im lặng rất lâu, hắn mới khẽ "ừ" một tiếng.

 

Vệ Trăn nghe thấy hắn đồng ý, liền bò dậy, định bước qua người hắn. Nàng đã bước qua được nửa chân, cẩn thận mò mẫm, nhưng vạt váy lại bị mắc vào thành giường.

 

Lực kéo bất ngờ đó khiến cả người Vệ Trăn ngã chúi xuống, rơi vào vòng tay Kỳ Yến.

 

Hơi nóng từ cơ thể hắn lập tức bao bọc lấy nàng, Vệ Trăn chống tay lên người hắn định bò dậy, không biết đã chạm vào đâu, hẳn là vai và cổ hắn.

 

Ngón tay nàng như bị điện giật, trái tim tê dại một nửa.

 

Mái tóc dài của thiếu nữ rủ xuống hõm cổ thiếu niên, vạt áo nàng hơi rộng ra vì cử động.