Kỳ Yến nhắm mắt để nàng cử động một lúc, nhưng nàng vẫn chưa mò mẫm được. Hắn mở mắt ra, cơ thể hơi cứng lại: "Vệ Trăn, nàng đừng động đậy nữa."
Vệ Trăn đưa tay kéo áo choàng che vai. Kỳ Yến lập tức ngồi dậy, Vệ Trăn trượt chân, người đổ về phía trước, hương thơm nồng nàn từ chiếc áo choàng trước n.g.ự.c nàng lướt qua mặt Kỳ Yến.
Môi đỏ mọng của nàng áp vào trán chàng rồi trượt xuống, thở ra hơi ẩm ướt, còn hai tay nàng ban đầu bám vào vai và cổ hắn vô thức trượt xuống.
Cảm giác mềm mại của đầu ngón tay mỹ nhân truyền đến, ngay cả ngọc trắng thượng hạng cũng không thể sánh bằng, khiến bụng Kỳ Yến run lên dưới lòng bàn tay nàng.
Áo choàng của hắn cũng đã tuột xuống từ lúc nào.
Nửa đêm giữa mùa hè ẩm ướt, mồ hôi chảy ròng ròng như suối.
Khi ngón tay nàng định tiếp tục trượt xuống dọc theo cơ bụng, Kỳ Yến lập tức nắm lấy tay nàng, mười ngón tay thon dài như măng đó, hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay chàng.
Nàng không nhìn thấy, muốn giãy ra, tay trượt vào kẽ ngón tay hắn, bị hắn nắm chặt.
Kỳ Yến cảm nhận hơi thở ấm áp của nàng phả vào, ngẩng đầu lên, yết hầu tinh xảo lộ ra khẽ nuốt xuống.
"Vệ Trăn, đừng xuống nữa."
Không khí tĩnh lặng một khắc, tai thiếu nữ trong vòng tay hắn ửng hồng: "Xin lỗi thiếu tướng quân…"
Kỳ Yến nói: "Không sao."
Kỳ Yến ôm eo nàng, đặt nàng nằm nghiêng sang một bên. Nàng nằm ngửa trên giường, lồng n.g.ự.c phập phồng.
Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vừa rồi như hạt cát cọ xát bên tai nàng, lại vang vọng trong đầu.
Nàng quay người lại, da đầu bị kéo đau, đành phải quay người lại trên chiếc giường chật hẹp, khẽ nói: "Thiếu tướng quân, ngài đè lên tóc ta."
Tay Vệ Trăn kéo mái tóc xanh của mình, Kỳ Yến cảm nhận cơ thể mềm mại của thiếu nữ lại áp sát vào, khẽ nói: "Vệ Trăn, nàng đợi một lát."
Vệ Trăn đỏ mặt, nhưng nàng không thể không kéo tóc mình ra.
Nàng đưa tay về phía vai, Kỳ Yến nhìn nàng một cái, rồi lại quay mặt đi: "Vệ Trăn, áo choàng của nàng bị bung ra rồi."
Nàng hoàn toàn không biết mình lúc này trông như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng mặt mày đỏ bừng, da thịt như ngọc, cả người dưới ánh trăng tỏa ra một lớp ánh sáng dịu nhẹ, nhưng chiếc váy trong đã trượt từ vai xuống cánh tay, lộ ra chiếc áo lót màu hồng đào, chỉ cần nàng khẽ động, từ góc độ của Kỳ Yến nhìn sang, có những thứ sắp lộ ra.
Cơ thể Vệ Trăn cứng đờ, theo bản năng đưa tay lên buộc lại áo choàng.
Kỳ Yến đành phải quay mặt đi tránh nàng, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, nhưng không thể sánh bằng làn da trắng như tuyết mà hắn vô tình nhìn thấy.
Trong đầu hắn, cảnh tượng trong con suối lại hiện lên.
Mái tóc mây của thiếu nữ thơm ngát, vòng eo mềm mại như nước, đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn, nắm tay hắn, nhờ hắn giúp nàng tìm chiếc áo lót của mình.
Giọng nói yếu ớt như có thể vắt ra nước ấy, Kỳ Yến đã nghe thấy lần thứ hai trong đêm nay.
Sau khi hắn nhẹ nhàng nhắc nhở nàng rằng dây áo bị tuột, nàng cố gắng chỉnh lại chiếc áo lót, tiếng sột soạt vang lên rất lâu, nàng ngập ngừng, rồi nói: "Thiếu tướng quân, áo lót của ta vừa rồi buộc lỏng, nên hơi tụt, bây giờ tóc vướng vào dây áo lót, thực sự không thể gỡ ra được, liệu có thể làm phiền ngài giúp ta gỡ ra một chút không…"
Một khoảng im lặng rất lâu, nàng nói: "Thiếu tướng quân có chuỷ thủ không? Ta tự mình cắt đứt lọn tóc bị vướng vào dây áo đó."
Kỳ Yến thở dài một tiếng, quay người đối mặt với nàng, bảo nàng lại gần hơn.
Vừa rồi nàng nói tự mình chỉnh lại áo lót, nàng đã thử rất lâu, hắn cũng đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy nàng chỉnh xong.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hắn thở dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng gạt mái tóc dài ở hõm cổ nàng: "Đưa nàng dao, nàng lại không nhìn thấy, cắt đứt dây áo luôn thì sau này phải làm sao?"
Giọng nói của thiếu niên gần như lướt qua dái tai nàng, vành tai Vệ Trăn tê dại, cũng biết yêu cầu của mình quá đáng, nhưng trước mắt nàng tối đen, sợ mình lại vô tình kéo loạn dây áo, để lộ thân thể trước mặt hắn.
Kỳ Yến nói: "Nàng quay người lại đi."
Vệ Trăn quay lưng về phía hắn, vén mái tóc dài ra phía trước, nhanh chóng cảm nhận được chàng trai tựa vào từ phía sau. Bàn tay hắn đặt lên, truyền đến một cảm giác ấm áp.
Cơ thể nàng hơi cứng lại, ngẩng cổ lên.
Ngón tay hắn luồn qua dây áo, rất nhanh gỡ từng sợi tóc ra khỏi dây áo lót, cuối cùng còn giúp nàng buộc lại dây.
"Đa tạ thiếu tướng quân." Vệ Trăn nói.
Sau khi Kỳ Yến buông tay xuống, hương thơm nồng nàn từ mái tóc vẫn vương vấn trên đầu ngón tay hắn.
Hắn ngẩng đầu, tránh hương thơm từ tóc nàng: "Ta ra ngoài một lát, lát nữa sẽ quay lại, có chút không ngủ được."