Nàng nghe xong liền đứng dậy khỏi giường, chân trần bước đến, thân hình mềm mại lao vào vòng tay Kỳ Yến, bị hắn nhẹ nhàng giữ lại, ngăn nàng ngã.
"Sao vậy?" Kỳ Yến khàn giọng hỏi.
Nàng ngẩng đầu trong vòng tay hắn, đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt hắn, rất lâu sau nghe thấy nàng nói: "Thiếu tướng quân không ngủ được đêm nay, là vì ta sao?"
Kỳ Yến nghiến răng, muốn nói: Vệ Trăn, nàng cũng biết sao.
Đêm lạnh như nước, bóng cây xao động, trong rừng vang lên tiếng chim đa đa.
Kỳ Yến rời khỏi căn nhà gỗ, ra sân, múc mấy thùng nước, liên tục dội nước lạnh lên người.
Những giọt nước chảy dọc theo chiếc quần lụa trắng, tụ lại thành những vũng nước nhỏ dưới chân.
Thiếu niên cúi rộng vai, tay chống vào thân cây bên giếng, trên cánh tay rắn chắc ấy, những đường gân xanh nổi lên vẫn còn đang nhói nhẹ, nước không ngừng chảy dọc cánh tay, tí tách rơi xuống mặt đất.
Tóc mai hắn ẩm ướt, cúi đầu nhìn ánh trăng trên mặt đất, như đang kìm nén một cảm xúc nào đó trong cơ thể.
Vừa rồi hắn vừa bước xuống giường, thiếu nữ phía sau liền đi theo, hắn cởi trần không mặc áo, còn nàng thì chỉ mặc một lớp áo lót mỏng, gần như lao thẳng vào vòng tay hắn.
Hương thơm mềm mại tràn đầy vòng tay, trong cơ thể Kỳ Yến bùng lên một ngọn lửa, gần như không thể kìm nén được.
"Ào ào", lại một thùng nước lạnh dội xuống, khí lạnh thấm vào da thịt, rất lâu sau hắn cuối cùng cũng hồi phục được một chút.
Kỳ Yến nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại theo tiếng, dưới ánh trăng mờ ảo, thiếu nữ khoác một chiếc váy mỏng đứng ở cửa, như đang đợi hắn quay về.
Dù ngọn lửa trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Kỳ Yến cũng chỉ có thể ném chiếc xô gỗ trở lại vào nước, rồi bước về phía cửa.
Vệ Trăn nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt khẽ động nhìn hắn.
Kỳ Yến nói: "Sao nàng không ngủ?"
Vệ Trăn ngẩng đầu: "Ta thấy ngài ra khỏi nhà, không biết ngài đi đâu làm gì, nên ra cửa đợi ngài."
Khi trong phòng tối đen như mực, Kỳ Yến đã nhìn rõ mọi thứ trên người nàng. Lúc này, dưới ánh trăng sáng ngời như dòng chảy bạc đổ ra từ bình ngọc, chiếc váy khoác ngoài của nàng càng trở nên trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng lại hoàn toàn không hay biết, tiến sát lại gần hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, vẻ ngây thơ như vậy thật mê hoặc lòng người.
Kỳ Yến tránh ánh mắt nàng, nhìn về phía cánh cửa, cảm thấy cần phải nói rõ với nàng: "Vệ Trăn, thực ra nàng nên tránh ta một chút, dù sao thì nàng và ta…"
Vệ Trăn mím môi, nói trước khi hắn kịp mở lời: "Thiếu tướng quân là người thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện quá đáng. Vả lại, hôm nay ta và ngài cùng nằm trên một giường thực sự là bất đắc dĩ, ta sẽ không để bụng, cũng tin tưởng thiếu tướng quân."
Nàng nói ra câu này một cách thẳng thắn, gần như không chút do dự.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
So với nàng, ngược lại là Kỳ Yến, một nam tử, lại không ngừng băn khoăn về chuyện này.
Kỳ Yến nói: "Vệ tiểu thư thấy ta đáng tin sao? Nàng có biết câu biết người biết mặt không biết lòng không, Thái tử Điện hạ trước đây cũng là quân tử trong đám người, nhưng những chuyện hắn làm sau lưng, Vệ tiểu thư chẳng phải cũng đã thấy rồi sao?"
Vệ Trăn ngẩn người: "Thiếu tướng quân nói những lời này với ta có ý gì?"
Kỳ Yến định nói tiếp, nhưng nhìn thấy đôi mắt dịu dàng tĩnh lặng của nàng, lời nói chợt nghẹn lại trong cổ họng.
Vệ Trăn nói: "Hôm đó ở khe suối, ta không một mảnh vải che thân, dáng vẻ lúng túng của ta đều bị thiếu tướng quân nhìn thấy. Nếu thiếu tướng quân muốn làm gì ta thì hẳn đã làm từ lâu rồi, nhưng ngài lại không hề có bất cứ hành động vượt quá giới hạn nào, có thể thấy thiếu tướng quân là người quang minh lỗi lạc."
Kỳ Yến thầm thở dài, nàng thật sự nghĩ hắn là Liễu Hạ Huệ, sẽ không làm chuyện quá đáng với nàng sao?
Chẳng lẽ nàng không hề tự biết về sức hấp dẫn của mình đối với nam giới sao?
Hai người đứng dưới ánh trăng, mi mắt Vệ Trăn cụp xuống. Nàng không phải là người không hiểu sự đời, đêm nay khi biết trong phòng chỉ có một chiếc giường, lòng nàng cũng thấp thỏm, nhưng nàng vẫn nằm xuống, chính là vì tin tưởng con người Kỳ Yến, và không có sự phản cảm khi ở gần hắn.
Vừa nãy vô thức nói trước hắn, cũng là vì sợ hắn lại nói gì đó, ngược lại sẽ khiến cả hai lúng túng, chi bằng mình tỏ ra không để tâm một chút.
Dù sao thì tình huống cùng nằm chung một giường như đêm nay, cả hai đều là bị ép buộc bất đắc dĩ.
Nàng cười xua đi chuyện đó: "Muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm lên đường."
Kỳ Yến nói: "Được."
Vệ Trăn thở phào một hơi, đi vào trong nhà gỗ, mò mẫm đến bên giường nằm xuống, đợi Kỳ Yến quay lại. Một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Kỳ Yến.
Kỳ Yến vẫn đứng ngoài sân, nhìn nàng từ xa.