Dù ánh trăng có trong trẻo đến mấy cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp rực rỡ của hắn.
Vệ Trăn mượn ánh trăng, dùng ánh mắt phác họa dung mạo hắn, dịu giọng nói: "Thiếu tướng quân vừa mới từ bên ngoài về sao?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến nói: "Không phải."
Vệ Trăn cười nói: "Mi mắt ngài còn dính sương trắng, rõ ràng là đã đi cả đêm mới về, sao lại không phải?"
Kỳ Yến bị nàng nói trúng, nhìn sang một bên, nheo mắt lại, nhưng cũng không phản bác.
Vệ Trăn nói: "Ngài lại gần đây một chút."
Kỳ Yến cúi người đến gần, hơi thở phả vào nàng. Vệ Trăn lắc đầu: "Xa quá, phải gần hơn nữa."
Kỳ Yến không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng biết mắt nàng không tốt, vì nghĩ cho nàng, hắn vẫn tiến lại gần thêm nửa phần.
Vệ Trăn vẫn cảm thấy chưa đủ: "Gần hơn nữa."
Kỳ Yến chần chừ một lát, Vệ Trăn nhìn vào mắt hắn nói: "Thiếu tướng quân, ta vẫn không nhìn rõ, ngài biết mắt ta không tốt mà."
Hắn có chút bất lực, khi một lần nữa cúi người xuống, Vệ Trăn cuối cùng cũng thẳng lưng, đưa tay áp lên má hắn.
Cơ thể hắn khẽ cứng lại.
Hơi thở ở rất gần. Chỉ cần tiến thêm một tấc nữa, sống mũi hai người sẽ chạm vào nhau.
Khoảng cách như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Đầu ngón tay Vệ Trăn lướt trên khuôn mặt hắn, lau đi lớp sương trắng trên mày và mắt hắn, giọng nói dịu dàng: "Thứ ngài tặng ta, ta rất thích, sẽ đeo trên người mỗi ngày."
Tổ phụ nàng từng nói với nàng, bất kỳ tình cảm nào cũng không nên giấu trong lòng, dù là lòng biết ơn hay niềm vui, đều nên nói ra kịp thời để đối phương biết.
Vì vậy, nàng đã chuẩn bị tâm lý, mở lời: "Thiếu tướng quân, ngoài gia đình và A mẫu của ta ra, ngài là người đầu tiên quan tâm đến ta như vậy."
"Ta rất biết ơn ngài. Ngài là lang quân tốt nhất mà ta từng gặp."
Kỳ Yến sững sờ.
Đôi mắt thiếu nữ như bảo thạch, giọng nói dịu dàng vang lên: "Vậy Thiếu tướng quân đã từng đối xử tốt với cô nương nào khác như thế này chưa? Ta có phải là cô nương đầu tiên mà Thiếu tướng quân quan tâm đến vậy trong bao nhiêu năm qua không?"
Kỳ Yến nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
Nàng tiếp tục lau đi lớp sương lạnh trên mí mắt hắn, lông mi hắn khẽ run rẩy dưới lòng bàn tay nàng, mang đến một cảm giác mềm mại.
Lâu sau, hắn khẽ ừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn quay đầu lại, lại gần nàng hơn. Bàn tay hai người đặt trên giường, chạm vào nhau, dần dần đan vào nhau.
Hắn nói: "Ngoài nàng ra, chưa từng có cô nương nào khác."
Sau lời nói đó, tim Vệ Trăn đập nhanh hơn, trái tim như bị một lực lượng vô hình kéo lại, từng chút một tiến gần về phía hắn, tình cảm non nớt tràn ngập lồng ngực.
Trong bóng tối, các giác quan được khuếch đại vô hạn.
"Kỳ Yến…"
Hai tiếng thì thầm, theo hơi thở của nàng, thoát ra từ đôi môi đỏ mọng.
Bàn tay mềm mại của thiếu nữ trượt từ má hắn xuống, từ từ bám vào vai và cổ thiếu niên.
Những ngón tay mảnh mai ấy, vuốt ve hõm cổ hắn, nhưng lại như mang theo lửa, khiến làn da hắn nóng bừng.
Cũng khiến lòng Kỳ Yến nóng ran.
Trong mắt hắn phản chiếu khuôn mặt nàng, Vệ Trăn không kìm được mà từng chút một tiến lại gần hắn, tay kia căng thẳng nắm chặt ga giường phía dưới.
Hơi thở nóng bỏng giao thoa trong gang tấc, tim đập thình thịch nhanh hơn, nàng và hắn nhìn nhau, mặt kề mặt. Hàng mi như cánh quạt của hắn lướt qua làn da nàng, ngứa ngáy vô cùng.
Cả phòng ngát hương, ánh trăng tràn ngập, hai đôi môi như gần như xa, gần như chạm vào nhau, nhưng vẫn luôn cách nhau nửa tấc.
Màn đêm kéo dài hơi thở của hai người, tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập.
Môi hắn truyền đến cảm giác mềm mại, mang theo hơi thở trong trẻo, bao phủ lấy môi Vệ Trăn, một luồng tê dại ngọt ngào tràn ngập khắp tâm can nàng.
Môi cô nương thơm mềm ẩm ướt, dịu ngọt, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, để lại một lớp ánh sáng lấp lánh trên môi hắn.
Nàng nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, hơi thở quấn quýt, cảm nhận bàn tay hắn siết chặt eo nàng, lực trên môi cũng dần sâu hơn, hắn dùng môi khẽ phác họa đôi môi nàng.
Bên ngoài, có tiếng bước chân ai đó đang lên lầu.
Hai người trong phòng hoàn toàn không nghe thấy, trong màn trướng là một cảnh tượng lãng mạn, hương thơm nồng nàn lặng lẽ lan tỏa khắp không gian này.
Người đến bên ngoài cửa, hỏi người hầu, biết được một nam một nữ đang ở chung một phòng vào đêm khuya.
Một tiếng "Thiếu tướng quân, Đại tướng quân đã về rồi!" phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Ngay sau đó, trước khi hai người trong phòng kịp tách ra, tiếng cửa "ầm" một tiếng mở ra.
Kỳ lão tướng quân bước vào cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng này: dưới màn trướng, con trai mình đang ôm một cô nương yểu điệu trong lòng, tay ôm eo đối phương, hôn nhau trong bóng tối, cô nương ấy cũng mềm mại như không xương, bám lấy con trai mình.
"Kỳ Yến!"