Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 142



 

Ánh nắng chiếu rọi lên chiếc xe ngựa có lọng che ở giữa, những linh vật trang trí trên mái hiên lấp lánh ánh vàng chói mắt.

 

Phía sau tấm màn mỏng của chiếc xe, bóng dáng uyển chuyển của một thiếu nữ thấp thoáng hiện ra, ánh nắng chiếu lên người nàng, như phủ lên một lớp lụa mỏng mơ hồ lấp lánh vàng. Dù không nhìn rõ, lại càng như nhìn hoa trong sương, uyển chuyển động lòng người.

 

Đội hộ vệ hòa thân tiến lên, cung kính mời Công chúa xuống xe.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Mọi người đều đang nhìn ngắm Công chúa, còn Cơ Anh thì lại nhìn chằm chằm vào vị công tử đang đỡ Công chúa xuống xe. Ban đầu chỉ là vô tình liếc nhìn, nhưng chỉ một cái liếc nhìn này, ánh mắt nàng như bị đóng đinh tại chỗ.

 

Vị công tử khoác áo choàng xanh trúc, đội mũ ngọc trắng, đẹp trai vô song, dáng người cao ráo thanh tú. Khi hắn đưa tay đỡ Công chúa xuống xe, chỉ cần đứng đó thôi đã khiến tất cả nam tử xung quanh đều trở nên lu mờ.

 

Mọi người càng không giấu được sự tò mò, nhìn vào trong xe.

 

Ngay cả hộ vệ đi bên cạnh xe ngựa cũng tuấn tú đến vậy, chắc hẳn Công chúa thật sự xinh đẹp như lời đồn.

 

Công chúa từ trong xe ló đầu ra, váy lụa bay phấp phới trong gió, mái tóc xanh tung bay theo gió, trang sức ngọc bội bên hông va vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo.

 

Đôi mắt ấy lấp lánh rạng ngời, tựa hồ như vạn dặm sóng thu đều hội tụ trong đó. Người đối diện, ánh mắt không khỏi bị hút hồn, đứng sững sờ nhìn ngắm mãi không thôi.

 

Quả là mỹ nhân như vậy, xứng đáng với hai chữ "quốc sắc".

 

Một làn gió nhẹ lướt qua, vén tấm mạng che mặt của nàng lên, để lộ ra nửa khuôn mặt bên phải khô ráp, vàng vọt của nàng. Xung quanh vang lên một tràng tiếng xuýt xoa.

 

Vương tôn trên ngựa cười khẩy: "Sao lại xấu xí vậy?"

 

Mấy vị lang quân ngồi trên lưng ngựa cao lớn nhìn nhau, ngập ngừng không tiến lên, bàn bạc xem ai sẽ lên đón Công chúa.

 

Tiếng ồn ào lọt vào tai Cơ Anh, các lang quân xung quanh đẩy qua đẩy lại, nửa ngày cũng không có kết luận. Cơ Anh nhíu mày, kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, phóng về phía chiếc xe ngựa hoa lệ.

 

Công chúa hòa thân đứng trên xe ngựa, trang sức trên tóc lay động, chiếc áo choàng thêu hoa văn màu nghệ tây lấp lánh ánh vàng.

 

Cơ Anh ghìm ngựa trước xe, đưa tay về phía Vệ Trăn: "Ta thay mặt Vương thất cung nghênh Sở Công chúa nhập thành."

 

Vệ Trăn từ từ đặt tay lên tay Cơ Anh: "Đa tạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đầu ngón tay chạm nhau, một cảm giác mềm mại truyền đến lòng bàn tay Cơ Anh. Cơ Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đẹp trên tấm mạng che mặt khẽ cong lên, chứa đựng ý cười nhẹ nhàng.

 

Cơ Anh sững sờ, sau đó dời mắt đi, cứng nhắc nói: "Không cần đa tạ."

 

Đúng lúc đó, từ phía sau đoàn nghi trượng của xe ngựa, hai bóng người bước ra, chính là Cửu Cơ Ốc Điện hạ và sứ thần Tấn quốc.

 

Sứ thần nhìn thấy Cơ Anh, chắp tay hành lễ, mặt mày tươi rói: "Bái kiến Thập Nhất Công chúa."

 

Cơ Anh ừ một tiếng, nhìn về phía vị công tử có dáng người cao ráo bên cạnh xe ngựa, hỏi sứ thần: "Chẳng hay vị công tử này hộ tống Công chúa là ai?"

 

"Tại hạ là nhi tử của Sở tướng quân Kỳ Triệt, Kỳ Yến." Kỳ Yến nói với giọng điệu không nhanh không chậm, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti.

 

Cơ Anh hơi ngạc nhiên: "Thì ra là biểu ca, ba năm trước biểu ca đến Giáng Đô để chịu tang tổ mẫu, không ngờ mấy năm sau gặp lại, biểu ca đã thay đổi rất nhiều."

 

Kỳ Yến khẽ gật đầu, ngẩng lên nói: "Công chúa, xin hãy trở vào xe trước, lát nữa sẽ vào vương thành."

 

Cô gái trên xe đáp lại một chữ: "Được."

 

Giọng nói trong trẻo, êm ái như ngọc, chỉ một tiếng nói thôi cũng khiến Cơ Anh cảm thấy đó nhất định là giọng nói của một mỹ nhân.

 

Vệ Trăn xoay người buông tay Cơ Anh ra, các phụ kiện trên người nàng lay động, một làn hương thơm thoảng qua, tràn vào mũi Cơ Anh.

 

Trên mặt Cơ Anh thoáng qua vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã biến mất, rồi nàng quay sang nhìn đoàn xe: "Vào thành thôi."

 

Gió nhẹ thổi màn, hai bên đường đều là dân chúng.

 

Trong xe ngựa, Vệ Trăn nhìn ra ngoài qua tấm màn.

 

Lời của sứ giả vẫn văng vẳng bên tai: "Đại Vương vì cảm lạnh nên không khỏe, hôm nay không thể đón Công chúa, đặc biệt phái mấy vị Vương Tôn Công chúa đến đón. Lát nữa Công chúa vào cung, sẽ đến tẩm điện nghỉ ngơi trước. Trong cung đã đặc biệt chuẩn bị một gian viện rộng rãi cho Công chúa."

 

Xe ngựa xuyên qua vương thành, hướng về phía vương cung.

 

Không lâu sau, xe ngựa tiến vào vương cung, đường hầm hẹp và tối tăm, ánh sáng trong xe lập tức tối sầm lại, tiếng đóng cổng cung vang lên khiến sống lưng người ta lạnh buốt. Một cảm xúc kỳ dị dâng lên trong lòng Vệ Trăn, nhưng không lâu sau, bánh xe lăn rầm rập ra khỏi đường hầm, luồng sáng chói mắt ùa vào trong xe.