Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 152



 

Vệ Trăn khẽ nhíu mày, nhưng nàng đến đây đã lâu như vậy, Tấn Vương cũng chưa từng triệu kiến nàng, càng không nói đến việc bảo nàng vào học cung.

 

"Học cung đó dạy những môn gì?"

 

"Nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ nghe nói, thành tích học tập của các quý nhân này, Đại Vương cũng sẽ đích thân khảo hạch, thỉnh thoảng sẽ hỏi han một hai điều."

 

Vệ Trăn gật đầu, đoán rằng việc Công chúa hòa thân vào học cung, hẳn không chỉ đơn giản là đi học.

 

Thái tử Tấn quốc vẫn chưa được định, nhiều vương tôn cũng chưa lập gia đình, các quý nữ vào học cung, sẽ tiện cho Tấn Vương so sánh năng lực của các nữ tử, cũng tiện chọn ra người đủ tiêu chuẩn làm phu nhân Thái tử tương lai.

 

Một đoàn người đến ngã tư phía trước, gặp mấy thiếu nữ tan học đi tới.

 

Vệ Trăn gật đầu với các thiếu nữ, các nữ lang trò chuyện vui vẻ với nhau, nhưng không ai đáp lại nàng, khi lướt qua nhau, ánh mắt nóng bỏng đổ dồn vào nửa mặt phải bị thương của nàng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Dù cách một khoảng khá xa, Vệ Trăn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của họ đổ dồn lên người mình, và cũng có thể nghe thấy những tiếng bàn tán thì thầm.

 

"Đi thôi." Giọng Kỳ Yến vang lên bên tai, kịp thời cắt ngang suy nghĩ của nàng.

 

"Tả Doanh hẳn đang đợi nàng trong điện rồi, đừng để hắn đợi lâu."

 

Những lời bàn tán của các thiếu nữ không gây ra bao nhiêu gợn sóng trong lòng nàng, Vệ Trăn sải bước đi về phía trước.

 

Trở về tẩm điện, Tả Doanh đã đợi từ lâu, thấy Vệ Trăn trở về, liền vội vàng mở hộp thuốc.

 

Vệ Trăn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn nửa mặt phải của mình, lớp t.h.u.ố.c mỡ màu xám vàng gần như đã hòa vào làn da.

 

Khi tay Tả Doanh đặt lên, trái tim Vệ Trăn cũng thắt lại, đã điều trị hơn mười ngày rồi, nếu vết thương lành nhanh, hẳn là lúc này đã gần như khỏi hẳn.

 

Khi t.h.u.ố.c trên mặt dần dần bong ra, làn da trắng ngọc lập tức lộ ra trong không khí.

 

Vệ Trăn đưa tay lên mặt, cảm giác mịn màng không khác gì trước đây, nơi từng nổi mẩn, không những không để lại chút sẹo nào, mà ngược lại còn mịn màng hơn.

 

"Vết thương trên mặt Công chúa gần như đã lành hết rồi, chỉ là mấy ngày gần đây, vẫn phải cố gắng tránh ánh sáng, da thịt vừa lành, vẫn còn yếu ớt, nếu bị ánh nắng chiếu vào, dễ bị ửng đỏ."

 

Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân. Cung nữ bẩm báo sứ thần Công Tôn đại nhân đã đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Yến bảo Vệ Trăn ngồi yên, còn mình thì đi ra ngoài.

 

"Sứ thần hôm nay đến có việc gì?" Kỳ Yến hỏi.

 

Sứ thần chắp tay hành lễ, ngẩng đầu lên vẻ mặt đầy hổ thẹn, từ sau sự kiện dạ yến lần trước, hắn và Cơ Ốc đã hứa sẽ cho Vệ Trăn một lời giải thích, nhưng cho đến nay Vương thất vẫn chưa có bất kỳ động thái nào.

 

Kỳ Yến cũng hiểu rằng, sự việc này kết thúc một cách vội vàng như vậy, suy cho cùng là do thái độ của Tấn Vương đối với Vệ Trăn quá thờ ơ.

 

Nếu Vệ Trăn sau khi vào Tấn quốc, có thể được Tấn Vương triệu kiến, được Tấn Vương để mắt đến, thì Vương thất sao lại không nể mặt Tấn Vương, mà không dành cho Vệ Trăn một chút tôn trọng?

 

Không cho, chẳng qua là coi thường Vệ Trăn.

 

Sứ thần nói: "Thần hôm nay đến là vì việc này, bệnh cảm của Đại Vương đã khỏi, vừa rồi đã sai cung nhân đi chuẩn bị yến tiệc, tối nay, mời Công chúa đến dự tiệc."

 

Sứ thần nhìn vào trong điện: "Công chúa có ở đó không?"

 

"Có." Vệ Trăn nghe thấy sứ thần gọi mình, đeo khăn che mặt, vén váy bước ra khỏi điện.

 

Sứ thần cung kính nói: "Vừa rồi lời của thần và tướng quân, chắc Công chúa đã nghe thấy rồi. Thực ra chuyện tiệc rượu trước đây, thần cũng không chắc Đại Vương có để bụng hay không… Nhưng yến tiệc hôm nay, Công chúa nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho Đại Vương."

 

Vệ Trăn trầm ngâm một lát: "Trước đây trên đường đi, sứ thần luôn khuyên ta nên luyện tập cầm nghệ nhiều hơn, ta cũng chưa từng bỏ lỡ một ngày nào, không biết đêm nay trên yến tiệc, có vinh hạnh được đàn một khúc cho Đại Vương nghe không?"

 

Sứ thần giật mình, sau đó nở nụ cười: "Công chúa tuy dung mạo tạm thời bị tổn hại, nhưng chỉ bằng cầm nghệ cũng đủ làm kinh ngạc mọi người. Vậy thần sẽ sai người đi chuẩn bị ngay!"

 

Vệ Trăn cười nói: "Đa tạ."

 

Hắn vung tay áo, cáo từ rời đi.

 

Trời đã tối, yến tiệc sắp bắt đầu, thời gian chuẩn bị cho Vệ Trăn không còn nhiều.

 

Lương Thiền chải tóc cho nàng: "Dung mạo Công chúa đã hồi phục, có cần đeo khăn che mặt nữa không?"

 

Vệ Trăn nói: "Đeo chứ."