Dung nhan của nàng bị tổn hại, đã là chuyện ai cũng biết, hôm nay nàng đến dự tiệc, chủ yếu là để đàn cho Tấn Vương nghe, để thay đổi hình tượng trong lòng Tấn Vương, nếu không đeo khăn che mặt, e rằng sự chú ý của mọi người sẽ không tập trung vào tiếng đàn, mà đều đổ dồn vào mặt nàng, thứ hai là nếu tiếng đàn làm Tấn Vương hài lòng, đến lúc đó nàng lại vén khăn che mặt lên, cũng coi như là điểm tô thêm.
Trong chốc lát, Vệ Trăn đã nảy sinh vạn vàn suy nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, điều khiến nàng lo lắng nhất, vẫn là khúc đàn…
Vệ Trăn nhìn qua gương, nhìn cây đàn đặt trên bàn phía sau, cũng vừa vặn nhìn thấy thiếu niên đứng bên bàn.
Đầu ngón tay nàng đặt trên váy, căng thẳng cuộn tròn lại.
Kỳ Yến dường như nhận ra sự hoảng sợ trong lòng nàng, nói: "Trên đường đi, nàng đã luyện đàn rất tốt rồi, không cần lo lắng, hôm nay cứ chọn khúc nhạc nàng quen thuộc nhất mà đàn như bình thường là được."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn nhẹ nhàng nín thở: "Được."
Một lát sau, hai người cùng nhau rời khỏi Thanh Tuyết Điện.
Kỳ Yến ôm đàn cho nàng. Càng đi về phía ánh đèn rực rỡ, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Vệ Trăn trong lòng căng thẳng, lại đọc lại một lần nữa bản nhạc cho Kỳ Yến nghe, nhận được cái gật đầu khẳng định của hắn, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người sắp đến yến khách sảnh, thì được sứ thần dẫn đến một sảnh phụ bên cạnh.
Sứ thần cười nói: "Công chúa hôm nay là để đàn cho Đại Vương nghe, thái giám bên cạnh Đại Vương cũng đã biết, vì vậy đã chuẩn bị cho Công chúa một cây đàn, cây đàn này là một trong những cây đàn cũ của Cơ Cầm Công chúa, là một cây danh cầm, thần cũng hy vọng Công chúa có được cây đàn này, hôm nay có thể đàn ra âm thanh tao nhã."
Đã là Tấn Vương chuẩn bị đàn cho nàng, Vệ Trăn cũng không thể từ chối.
Nàng đi đến bên bàn, đặt tay lên, khẽ vuốt ve, cảm giác ấm lạnh truyền đến lòng bàn tay.
Dù sao cũng là cây đàn do Cơ Cầm Công chúa để lại, thật quý giá, Vệ Trăn phải cẩn thận đối đãi.
Nhưng nàng mới vuốt ve vài cái, chưa kịp hoàn toàn làm quen với cây đàn này, cung nhân phía trước đã đến, nói rằng yến tiệc sắp bắt đầu.
"Công chúa cứ đi trước đi, cây đàn này thần sẽ giúp người cầm."
Vệ Trăn bước ra khỏi sảnh phụ, đi về phía chính điện, chưa vào trong, đã nghe thấy tiếng tơ trúc và chuông khánh truyền ra từ trong điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu nữ dừng lại trước bậc thềm, bóng hoa lốm đốm đổ lên má nàng, làm nổi bật đôi mắt hoảng loạn của nàng: "Ta vẫn sợ…"
Kỳ Yến nói: "Nàng vào trước đi, ta sẽ ở sau tấm bình phong bên cạnh yến tiệc, đồng hành cùng nàng."
Vệ Trăn ngẩng đầu, ánh nến lờ mờ xung quanh làm nổi bật đôi mày mắt dịu dàng của thiếu niên. Hắn bước đến gần một bước, mượn ống tay áo rộng che chắn, nhẹ nhàng nắm tay nàng một cái, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến tận từng thớ thịt trong lòng bàn tay nàng.
"Yên tâm, đi đi."
Tim Vệ Trăn đập thình thịch, sau khi nghe câu nói ấy, cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm, cước bộ tiến về phía trước.
Đi kèm với câu báo của cung nhân ở cửa, "Sở Công chúa đến!", Vệ Trăn đã bước qua ngưỡng cửa.
Tiếng ngọc bội va chạm leng keng vang lên.
Trong điện im lặng một khắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Mọi người từ lâu đã nghe nói về phong thái của Sở Công chúa, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, ai nấy đều không khỏi ngẩn người.
Truyền thuyết kể rằng Công chúa khí độ bất phàm, nhưng dung mạo bị tổn hại. Hôm nay, thiếu nữ mặc một bộ váy đỏ, tà váy bay phấp phới, dùng mạng che mặt che khuất phần dưới mắt, chỉ còn lại đôi mắt đẹp như hoa đào, đuôi mắt dài, lúc này còn điểm xuyết kim tuyến, tựa như những vì sao rực rỡ, khiến người ta nhìn qua không thể nào quên.
Ánh nến hai bên chiếu lên người nàng, như thể khoác lên nàng một lớp ánh trăng trong trẻo của đất Sở.
Đó là khí chất hoàn toàn khác biệt so với nữ tử đất Tấn.
Vệ Trăn bước đi nhẹ nhàng, tà váy quét qua nền gạch, phát ra tiếng sột soạt đầy hy vọng.
Nàng dừng lại chậm rãi trước bậc ngọc, cúi người thi lễ, cử chỉ trang nhã và chậm rãi, không hề lộ vẻ hoảng loạn.
Trong điện tĩnh lặng, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Sở nữ Vệ Trăn, là cống nữ của Sở quốc, thay mặt Sở Vương thất quốc kính ý, bái kiến Tấn Vương."
Vệ Trăn quỳ rạp trên đất, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào nàng. Trong số những người đó, có rất nhiều người nàng không quen biết, cũng có nhiều quý tộc Vương thất đã từng gặp trong bữa tiệc nhỏ hôm nọ.
Đại điện im ắng, phía sau lư hương đồng xanh từ từ nhả khói hương, rõ ràng là một âm thanh nhỏ bé, nhưng lại vang vọng lớn trong điện.