Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 189



 

Vệ Trăn đặt bút chu sa xuống, hai tay đưa trúc giản lên.

 

Tấn Vương cầm sổ sách trong tay, liếc nhìn Vệ Trăn, gọi hoạn quan bên ngoài vào, ném trúc giản vào tay hắn: "Hồng Thạc, ngươi xem thử."

 

Kể từ khi Tấn Vương hậu qua đời, mọi việc lớn nhỏ trong vương cung đều do Hồng Thạc giúp ông quản lý, bao gồm cả việc quản lý chi tiêu trong cung.

 

Hồng Thạc kiểm tra xong, cẩn thận đặt trúc giản trở lại bàn: "Bẩm Đại vương, Công chúa tính toán không sai biệt gì so với sổ sách mà trướng phòng đã trình lên trước đây."

 

Bàn tay Vệ Trăn vốn siết chặt trước đó, từ từ buông lỏng.

 

Tấn Vương ừ một tiếng, nhìn đống trúc giản chất cao như núi trước mặt nàng: "Hôm nay ngươi mới đối chiếu được một tháng, phần còn lại mang về, mấy ngày tới tính toán ra kết quả rồi báo lại cho quả nhân."

 

Vệ Trăn nghe giọng điệu của ông, biết rằng mình đã khiến Tấn Vương hài lòng, khẽ đáp lại một tiếng.

 

Tấn Vương lệnh Kỳ Yến giúp Vệ Trăn mang trúc giản về, hai người cùng đứng dậy. Khi Vệ Trăn đi ôm đàn, liền nghe Tấn Vương ở phía sau, dặn dò Kỳ Yến: "Sáng mai, khi ngươi khởi hành đi Sở quốc, đừng quên mang theo mật hàm quả nhân gửi cho Sở Vương."

 

Kỳ Yến nói: "Vâng."

 

Ra khỏi Vương điện, Vệ Trăn và Kỳ Yến sánh bước đi cùng nhau, cung nhân cách xa hai người một đoạn.

 

Vệ Trăn hỏi: "Chàng sắp đi Sở quốc sao?"

 

Kỳ Yến ừ một tiếng: "Sở quốc nội loạn, ta phụng mệnh Tấn Vương, đi đến biên giới Tấn Sở hai nước, mật đàm với tâm phúc của Sở tân vương."

 

Vệ Trăn hỏi: "Vậy khi nào thì trở về?"

 

Kỳ Yến nói: "Sẽ không lâu đâu, tính cả thời gian đi về, khoảng hai mươi ngày."

 

Lông mày Vệ Trăn nhíu lại, hai mươi ngày mà không lâu sao?

 

Hắn đưa nàng đến cửa điện, Vệ Trăn ôm đàn quay đầu lại nói: "Đợi chàng trở về, ta có một món quà muốn tặng chàng."

 

Kỳ Yến nhướng mày: "Là quà gì?"

 

Vệ Trăn lắc đầu, cười nói: "Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết."

 

Đến ngày hắn trở về, thanh bảo kiếm kia chắc chắn cũng đã được rèn xong.

 

Gió đêm thổi qua, những sợi tóc lòa xòa của thiếu nữ khẽ bay, đôi mắt nàng đặc biệt sáng ngời, nàng nói: "Trên đường đi nhớ cẩn thận, cố gắng đi đường quan, đừng vì muốn nhanh mà đi đường nhỏ."

 

Một lọn tóc dài rơi xuống cổ tay hắn, nàng mím môi đỏ mọng, ghé sát tai hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một khoảng dừng rất lâu, nàng nói: "Ta sẽ đợi chàng về."

 

Nàng nói xong, quay người bước qua ngưỡng cửa, khép cửa điện lại.

 

Sau lớp màn cửa, một bóng người mảnh mai đổ xuống, nàng vào trong rồi không rời đi ngay, mà tựa lưng vào khung cửa rất lâu.

 

Kỳ Yến bước lên bậc thang, đặt tay lên cánh cửa, khẽ mở lời: "Được."

 

Nàng quay người lại, đầu ngón tay cũng đặt lên cánh cửa, nhẹ nhàng phủ lên bóng bàn tay hắn in trên tấm vải mành cửa. Khoảnh khắc này, hai người như đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau qua cánh cửa.

 

Hè sắp tàn, nhưng tiếng ve vẫn râm ran chói tai.

 

Vệ Trăn nói: "Trời sắp tối rồi, chàng nên đi rồi."

 

Kỳ Yến đáp: "Được."

 

Hắn tràn đầy mong đợi, một tháng sau khi trở về, nàng sẽ tặng hắn món quà gì.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Tuy hắn đã từng nắm tay, ôm ấp, hôn môi, nhưng tất cả đều do hắn chủ động, nàng chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình dành cho hắn.

 

Có những chuyện không nói ra, nghĩa là chưa đến thời điểm đó.

 

Kỳ Yến không vội, để chiếm được nàng cần sự kiên nhẫn, hắn sẽ đợi nàng dần dần vượt qua sự thẹn thùng.

 

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Yến đã rời kinh đô, lần này, còn đưa cả Tả Doanh đi cùng. Vệ Trăn trước đây ngày nào cũng gặp hai người này, giờ cả hai đều đi rồi, nàng vẫn cảm thấy có chút không quen.

 

Tuy nhiên, nàng cũng không bận tâm quá nhiều về điều này, nhiệm vụ Tấn Vương giao cho nàng khá nặng nề. Ban đầu là kiểm toán chi tiêu ba tháng đầu của Tấn Cung, nàng đã dành sáu, bảy ngày để kiểm tra đi kiểm tra lại hai lần, xác nhận không có sai sót mới trình lên.

 

Sau đó, Tấn Vương lại giao cho nàng rất nhiều hồ sơ, thư giản, liên quan đến hai vùng đất phong ở phía Bắc Tấn quốc, yêu cầu nàng thống kê thuế má của hai nơi này.

 

Luật pháp của Tấn quốc và Sở quốc khác nhau, phương thức thu thuế càng khác biệt, những vùng đất phong đó bao gồm các huyện lớn nhỏ, cũng rất phức tạp.

 

Vệ Trăn phải học hỏi mọi thứ từ đầu, tuy nhiệm vụ nhiều nhưng nàng không hề cảm thấy mệt mỏi.

 

Nàng là nữ tử duy nhất trong Học Cung được triệu vào Vương Điện, có vinh dự được tiếp xúc với những việc này.

 

Từ khi vào Học Cung, biết rằng nữ tử cũng phải học môn tính toán, nàng đã đoán được ý định của Tấn Vương.

 

Tấn Vương đang bồi dưỡng một Vương hậu tương lai đủ tư cách cho Tấn quốc.

 

Tất cả các khóa học trong Học Cung, Vương hậu đều phải nắm vững, dù không thể làm Vương hậu, sau này trở thành phu nhân của phiên vương, cũng có thể hỗ trợ phiên vương quản lý tốt đất phong.