Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 190



 

Nhưng làm phu nhân phiên vương có gì tốt? Vệ Trăn hiểu rõ, vạn nhất một ngày nào đó họ chọc giận Tấn Vương, cũng vẫn không thoát khỏi số phận bị Tấn Vương ghét bỏ.

 

Chỉ khi hữu dụng đối với Tấn Vương, không thể thay thế, mới có thể hoàn toàn đứng vững trong Tấn Cung.

 

Vì vậy, nàng phải làm mọi thứ tốt nhất, để Tấn Vương thấy được giá trị có thể lợi dụng.

 

Từ "lợi dụng" bao hàm quá nhiều thứ, Vệ Trăn chưa bao giờ cảm thấy nó có gì xấu khi áp dụng vào con người.

 

Tiên Sở Vương và Vương hậu phái nàng đến hòa thân, nhưng không biết rằng từ nhỏ nàng đã học được rất nhiều điều từ Tổ phụ, tiếp xúc với nhiều thư giản mật của Sở quốc, từ đất phong của họ ở Sở, có thể suy ra tình hình chung của toàn bộ lãnh thổ Sở quốc, bao gồm đất đai, dân số, quy mô quân đội có thể sử dụng ở các vùng.

 

Sở quốc không cần nàng, nhưng Tấn quốc nhất định sẽ cần nàng.

 

Gió mát thổi đến, buổi chiều Vệ Trăn ngồi trong một đình nghỉ mát. Nàng vừa so sánh luật pháp Tấn quốc, vừa đối chiếu với cuốn sổ thuế trên tay.

 

Cuối hè đầu thu, hơi nóng vẫn chưa tan hết, đình này tựa vào một hồ nước, gió thổi hơi mát từ mặt hồ bay đến, quả là một nơi thanh lương.

 

Còn vài ngày nữa, Kỳ Yến hẳn sẽ trở về quốc đô, nhưng đến lúc đó, nàng cũng đến ngày phải nộp cuốn sổ lên cho Tấn Vương xem xét.

 

Động tác quạt của Lương Thiền chợt dừng lại, Vệ Trăn cảm thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao ráo.

 

Cơ Uyên dừng lại trước bậc thang, thái giám phía sau ôm công văn cho hắn, hai tay đầy ắp những trúc giản.

 

Vệ Trăn đứng dậy, uyển chuyển hành lễ: "Kính chào Thất Điện Hạ."

 

Cơ Uyên ngẩng đầu nhìn đình mát, rồi lại nhìn Vệ Trăn.

 

Thái giám phía sau hắn bước ra nói: "Công chúa muốn đọc sách ở đây sao?"

 

Từ câu nói của thái giám, Vệ Trăn cảm nhận được sự không hợp lý lắm. Hôm nay nàng tìm đến nơi này, thấy trong đình có đặt lư hương, nền trải t.h.ả.m hoa lệ, bàn trà được lau sạch không một hạt bụi, nàng còn ngạc nhiên, một đình mát cảnh đẹp như vậy mà không một ai đến.

 

Giờ thấy Cơ Uyên, nàng chợt nhận ra, mình e rằng đã vô tình chiếm chỗ của hắn.

 

Vệ Trăn vội vàng thu dọn trúc giản nói: "Là ta lỗ mãng, đã chiếm nơi làm việc của Thất Điện Hạ, ta sẽ rời đi ngay."

 

Vệ Trăn gọi Lương Thiền đến giúp thu dọn.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Không cần." - Cơ Uyên đã bước vào đình mát, ra hiệu cho thái giám đặt trúc giản xuống: "Trong đình còn một bàn trà, ta dùng bàn này làm việc là được, Công chúa cứ làm xong việc của mình rồi hãy đi, không sao cả."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhìn đống trúc giản chất cao như núi trước mặt nàng: "Công chúa mang những cuốn thư giản này đi đi lại lại tìm chỗ, cũng phiền phức, phải không?"

 

Tuy hắn có ý tốt muốn nàng ở lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng, thần sắc vẫn xa cách.

 

Hắn đã ngồi xuống làm việc, còn Vệ Trăn nhìn đống sách của mình, quả thật như hắn nói, không thể mang đi ngay được.

 

Vệ Trăn hành lễ với Cơ Uyên: "Vậy ta xin làm phiền Điện hạ một lát nữa."

 

Nhiệm vụ hôm nay của nàng gần như đã hoàn thành, chỉ còn một chút, làm xong là có thể rời đi.

 

Cơ Uyên ngồi sau bàn trà, không hề ngẩng đầu, ngón tay lật công văn.

 

Vệ Trăn trở lại bàn ngồi xuống, rất nhanh chìm vào công việc.

 

Gió nhẹ lướt qua sóng nước, cá nhảy lên rồi lại rơi xuống mặt sông, hòa cùng tiếng nước hồ tí tách.

 

Trên bàn trà trước mặt, một chén trà được đặt xuống, giọng thái giám vang lên, nhẹ nhàng: "Công chúa, mời dùng trà."

 

Vệ Trăn ngẩng đầu lên, thấy Cơ Uyên đang ngồi sau bàn trà, chén trà này hẳn là hắn vừa mới pha.

 

Vệ Trăn khẽ mỉm cười: "Đa tạ Điện hạ."

 

Nàng nhận lấy chén trà màu xanh da trời, chạm vào có thể cảm nhận được lớp men sứ mịn màng như ngọc quý, nhìn kỹ hơn, dưới đáy chén trà còn có hình cá được chạm khắc bằng đá ngọc, ánh nắng chiếu vào chén, bóng cá in trên mặt trà, gió lay bóng động, có thể thấy chủ nhân của nó phẩm vị cao sang, đến việc uống trà cũng yêu cầu sự thanh nhã đến tột cùng.

 

Vệ Trăn uống chén trà này, rồi cáo từ rời đi.

 

Từ khi nàng đứng dậy đến lúc rời đi, Cơ Uyên chưa từng ngẩng đầu lên một lần.

 

Sau khi tiếng bước chân của nàng đi xa, đình mát hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn hơi nóng bốc lên từ ấm trà trước mặt Cơ Uyên, thổi nắp ấm kêu lụp bụp.

 

Thái giám đi đến bàn của Vệ Trăn, định lau bàn thì bị một vật thu hút ánh nhìn, cúi xuống nhặt lên nói: "Điện hạ, Công chúa để quên một cuốn văn thư."

 

Thái giám đặt trúc giản lên bàn, Cơ Uyên nhìn qua, liền nhận ra nội dung trên đó là văn thư mật về tình hình một thành phố phía bắc Tấn quốc, hắn nhàn nhạt nói: "Đặt về chỗ cũ, lát nữa nàng sẽ đến lấy."

 

Thái giám vâng dạ.

 

Một lúc sau, y đến dọn chén trà cho Cơ Uyên.