Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 194



 

Cảnh tượng đường phố phồn hoa như một bức tranh sống động trải ra trước mắt.

 

Trên đường đi, họ thấy đủ loại đồ vật mới lạ trong dân gian, có biểu diễn tạp kỹ, có phun lửa, đ.á.n.h cầu lông trên cà kheo…

 

Từng cảnh tượng phản chiếu trong mắt Vệ Trăn, Kỳ Yến quay đầu nhìn nàng bị những thứ này thu hút, liền bảo người đ.á.n.h xe dừng lại.

 

Mấy người đi dạo tùy ý trên phố, không lâu sau trong tay đã đầy những món đồ lớn nhỏ.

 

Vệ Trăn trở lại xe ngựa, vốn tưởng rằng đã kết thúc rồi, nào ngờ xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi ra khỏi cổng thành.

 

Càng đi về phía trước, con đường càng tối. Ngoại ô không giống kinh thành, trên đường không có bóng người, tối tăm không ánh sáng, ngoài chiếc đèn lồng treo trên xe ngựa để soi đường, thì không còn ánh sáng nào khác.

 

Vệ Trăn càng ngày càng thấy kỳ lạ.

 

Đến một nơi, Kỳ Yến ở ngoài khẽ gõ xe, ra hiệu đã đến nơi, Vệ Trăn bước xuống xe, hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"

 

Trước mặt hẳn là một trang viên, hai bên cổng treo đèn lồng, nhìn từ xa, trong trang viên đều là ruộng đồng.

 

Kỳ Yến nói: "Đây là trang viên của Cơ Ốc ở ngoại ô."

 

Không lâu sau, cánh cổng gỗ được đẩy ra từ bên trong, người hầu cúi chào Cơ Ốc: "Điện hạ."

 

Cơ Ốc ừ một tiếng nói: "Ta đưa mấy người bạn đến."

 

Hắn quay đầu nháy mắt ra hiệu cho Kỳ Yến: "Kỳ huynh."

 

Kỳ Yến nhìn Vệ Trăn: "Công chúa, thần và người vào trang viên xem thử."

 

Vệ Trăn hiểu rằng đây là lúc để hai người kia ở riêng, liền mỉm cười với Cơ Ốc, tạm biệt hắn và Công Tôn Nhàn, sau đó theo bước chân của Kỳ Yến.

 

Đi trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, Kỳ Yến cầm đèn lồng cho nàng, Vệ Trăn ngẩng đầu, đ.á.n.h giá xung quanh, nghe nói trang viên của Cơ Ốc ở ngoại ô kinh thành rộng lớn, Vệ Trăn muốn quan sát kỹ hơn, nhưng vì trời đã tối, tầm nhìn hạn chế, cũng không thể nhìn rõ được nhiều.

 

Bên cạnh vang lên tiếng Kỳ Yến: "Vệ Trăn."

 

Vệ Trăn quay đầu lại, Kỳ Yến nói: "Nàng thật sự không đoán được vì sao hôm nay ta đưa nàng ra khỏi cung sao?"

 

Vệ Trăn ngẩn ra, thực tế có một suy đoán mơ hồ nổi lên trong lòng, nhưng nàng cũng không dám chắc chắn.

 

Kỳ Yến thấy nàng không trả lời, khẽ nói: "Nàng nhắm mắt lại trước đi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn hỏi: "Tại sao?"

 

"Nàng nhắm lại trước đi."

 

Vệ Trăn không hề lay động, khó hiểu nhìn hắn, Kỳ Yến thở dài: "Nếu Vệ Đại tiểu thư không nhắm mắt, vậy thì thôi vậy."

 

Hắn thổi một hơi vào chiếc đèn lồng đang cầm trên tay, "Phù" một tiếng, ánh nến tắt lịm.

 

Trước mắt Vệ Trăn đột nhiên tối sầm: "Chàng…"

 

Ngay sau đó, Vệ Trăn cảm thấy một vật mềm mại, trơn mượt che lên mắt nàng. Kỳ Yến buộc một dải lụa lên mắt nàng, lực hắn buộc dây truyền qua dải lụa đến mí mắt nàng, lông mi Vệ Trăn khẽ rung động.

 

"Đi theo ta."

 

Vệ Trăn bước đi, trước mắt hoàn toàn không có ánh sáng, giờ chỉ có thể dựa vào hắn.

 

Hắn dẫn đường phía trước, Vệ Trăn bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, đi được mấy bước, sau khi nhẹ vấp chân mấy lần, nàng cảm thấy một bàn tay nam tử đưa đến, nắm lấy tay nàng.

 

Đầu ngón tay giao nhau, giọng hắn như gần như xa: "Theo sát ta, chúng ta sắp lên dốc rồi."

 

Vệ Trăn không biết trong hồ lô của hắn bán t.h.u.ố.c gì, nhưng khi không nhìn thấy, mọi giác quan đều có thể được phóng đại, ví dụ như đoạn đường dưới chân hôm nay, dường như dài hơn bình thường.

 

Lo lắng bất an suốt đường, đi mãi, cuối cùng cũng đến nơi.

 

Vệ Trăn dừng lại, cảm thấy có gì đó sáng rực bên ngoài dải lụa, có ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài len lỏi vào.

 

Dải lụa được tháo ra, ngay khoảnh khắc nó rời khỏi mắt, một vệt sáng chói mắt tràn vào mắt nàng, Vệ Trăn theo bản năng nheo mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra, đồng tử không khỏi giãn ra, nàng hít vào một hơi.

 

Đây là một bãi cỏ rộng lớn, kéo dài về phía khu rừng xa xôi, trong không khí lơ lửng vô số đom đóm, ánh lửa lập lòe, tạo thành cảnh tượng như dải ngân hà trên trời.

 

Nàng bước một bước vào bụi cỏ, ánh sáng của đom đóm nhanh chóng bao quanh, bám vào vạt váy nàng.

 

Vệ Trăn xoay một vòng, đom đóm bay lượn theo gió, nàng mãi không thể hoàn hồn khỏi cảnh tượng trước mắt, ngơ ngẩn hỏi Kỳ Yến: "Chàng đưa ta ra khỏi cung, là để xem nơi này sao?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỳ Yến nói: "Đúng vậy, trước đây tình cờ phát hiện cảnh đẹp nơi đây, liền muốn đưa nàng đến xem."

 

Ngón tay Vệ Trăn khẽ chạm vào đom đóm. Đôi mắt của nàng khó nhìn rõ vật trong đêm, nhưng cảnh tượng đêm nay, lập tức chiếu sáng đôi mắt nàng. Vệ Trăn tràn đầy tò mò, như một đứa trẻ sơ sinh lần đầu tiếp xúc với những thứ như vậy.

 

Kỳ Yến nói: "Không phải nàng nói, ban đêm luôn không nhìn rõ cảnh vật sao? Khi ta tình cờ tìm thấy nơi này, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là nàng, ta đoán nàng nhất định sẽ thích."