Vệ Trăn quả thật rất thích, không ngờ hắn lại ghi nhớ lời mình nói lâu đến vậy. Nàng quay đầu lại, thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng được ánh sáng bay lượn phản chiếu đến sáng rực lấp lánh.
Hắn kéo cổ tay nàng: "Không chỉ nơi này, còn có một nơi nữa, ta cũng muốn cho nàng xem."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hắn dẫn Vệ Trăn đi về phía rìa sườn đồi, hai người áo quần bay phấp phới theo gió, cây cỏ rung rinh bao quanh, hắn dùng hai tay che mắt nàng từ phía sau.
Tuy nhiên, đến rìa sườn đồi, hắn mãi vẫn không buông tay, chỉ khẽ nói: "Vệ Trăn, hôm nay ta đến tiệc sinh nhật của Cơ Anh, thấy một mình nàng, nàng có biết ta nghĩ gì không?"
Vệ Trăn từ từ đặt tay lên tay hắn: "Gì vậy?"
"Ta nghĩ, một nữ lang tốt như vậy, vào ngày sinh nhật sao có thể cô đơn một mình? Nàng xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian. Ví dụ như mặt trăng trên trời, ví dụ như những vì sao bao la, ví dụ như cảnh núi non hùng vĩ. Nhưng nàng ban đêm luôn không nhìn thấy, chỉ mong có một ngày có thể nhìn rõ sắc đêm, và ta, muốn giúp nàng thực hiện nguyện vọng này."
Giọng thiếu niên theo làn gió đêm dịu dàng, bay vào tai nàng, trái tim trong lồng n.g.ự.c Vệ Trăn đập dồn dập.
Bàn tay che mắt từ từ buông ra, hắn khẽ nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Vệ Trăn cúi đầu, dưới chân sườn đồi là một khu rừng rậm rạp, đột nhiên sáng rực lên từng đốm lửa trại, chiếu sáng cả khu rừng.
Những chiếc lá cây được ánh sáng chiếu vào trở nên trong suốt như thủy tinh, cây cối trong đêm mang ánh vàng rực rỡ, những chiếc lá sáng chói rung động theo gió.
Ánh vàng liên tục không ngừng, ban đầu chỉ là một khu vực, sau đó lan rộng ra bốn phía, cả khu rừng đều được thắp sáng, giống như một viên ngọc quý rực rỡ.
Vệ Trăn mở to mắt.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía những vì sao và mặt trăng trên bầu trời, trước mắt là một khoảng không gian rõ ràng chưa từng có.
Kỳ Yến nghiêng mặt, thấy đôi mắt thiếu nữ được thắp sáng, trong veo như một dòng suối trong.
Vệ Trăn khẽ lộ má lúm đồng tiền nơi khóe môi, quay đầu nói: "Ta không ngờ chàng lại chuẩn bị những thứ này cho ta."
Nàng cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một lang quân lại để tâm đến mình như vậy, vào ngày sinh nhật lại chuẩn bị một món quà đặc biệt đến thế cho nàng.
Có lẽ hắn cũng không thể ngờ đượccảm xúc trong lòng nàng đang dâng trào đến nhường nào, bởi vì nàng phát hiện, giây phút này dường như ngay cả những cọng cỏ xung quanh cũng trở nên rõ ràng lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến nói: "Có nhìn rõ được những vì sao trên trời không?"
Vệ Trăn cười nói: "Có."
Vài sợi tóc lòa xòa bay qua mặt, tim Vệ Trăn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dải ngân hà lấp lánh trên trời, nhưng dù có bao nhiêu ánh sáng rực rỡ cũng không bằng đôi mắt sáng ngời của người trước mặt, đôi mắt hắn mới là những vì sao sáng nhất giữa đất trời.
Kỳ Yến kéo tay nàng đi sang một bên, Vệ Trăn theo hắn ngồi xuống đất, tà váy xòe rộng trên t.h.ả.m cỏ.
Nàng ngẩng đầu nhìn màn đêm, hai tay chống ra sau lưng, chạm vào tay hắn đang đặt bên cạnh.
Đầu ngón tay nàng chạm vào mu bàn tay hắn, khẽ cười nói: "Ta cứ nghĩ sẽ không ai để ý đến sinh thần của ta."
"Sao có thể chứ?" Kỳ Yến nói: "Ta để ý mà."
Giọng nói lười biếng của thiếu niên lọt vào tai nàng, một cảm giác tê dại lan tỏa từ vành tai đến khắp tứ chi, lòng Vệ Trăn bị một cảm xúc ngọt ngào tràn ngập.
Hắn tiến lại gần nàng, Vệ Trăn thậm chí có thể nhìn rõ những sợi lông tơ mềm mại trên mặt hắn đang phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.
Hắn nói: "Không chỉ có ta, mà còn có thị nữ của nàng, còn có Vệ Lăng ở Sở quốc xa xôi, a mẫu của nàng, họ đều để ý mà. Lương Thiền hôm nay còn muốn nấu cho nàng một bát mì trường thọ, chính nàng ấy đã nói sinh thần của nàng cho ta biết."
Kỳ Yến lấy ra một vò rượu vừa mang đến, gỡ hai chén rượu treo ở miệng vò: "Hôm nay ở ngoài này, chúng ta không ăn được mì trường thọ, nhưng vẫn có thể uống một chút rượu. Ở Tấn địa, vào ngày sinh thần, mọi người đều phải uống rượu, uống rượu tượng trưng cho một đời trường thọ, an khang thuận lợi."
Vệ Trăn nhận lấy chén rượu hắn đưa, nhìn dòng rượu trong suốt chảy vào chén, cười nói: "Được."
Vệ Trăn nâng tay, đưa chén rượu lên môi, một hơi uống cạn.
Kỳ Yến ngăn lại: "Nàng không uống được thì uống ít thôi, chúng ta chỉ cần uống tượng trưng một hai chén là được."
Thiếu nữ lắc đầu, khuôn mặt ửng hồng cam dưới ánh lửa rừng, nàng đưa chén rượu rỗng cho hắn và bảo hắn rót thêm: "Thiếu tướng quân không thấy tâm trạng của ta đang rất tốt sao? Núi trăng trong vắt, ngân hà trên cao, đúng là lúc nên uống rượu."
Nàng đưa chén rượu về phía Kỳ Yến: "Ta kính thiếu tướng quân một chén."