Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 196



 

Kỳ Yến chạm chén với nàng trong gió đêm: "Tại hạ đành cung kính không bằng tuân mệnh."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỳ Yến còn chưa đưa rượu lên môi, Vệ Trăn đã lại một hơi uống cạn.

 

Đôi mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm trong vắt: "Kỳ thiếu tướng quân, hôm nay chàng đưa ta đến đây đón sinh nhật, vậy ta có phải lại nợ chàng một ân tình không?"

 

Nàng nói xong, tiện tay đặt chén rượu xuống bãi cỏ, đứng dậy, đi vài bước về phía trước.

 

Những đốm lửa ma trơi bay lượn, quấn quýt quanh tà váy nàng, nàng khẽ xoay một vòng, tà váy như cũng nhuộm ánh sáng lấp lánh, vút lên một đường cong nhẹ nhàng.

 

Kỳ Yến chống cằm, nhìn thiếu nữ nhấc tà váy, tự do nhảy múa trên bãi cỏ.

 

"Nàng đã đón sinh nhật rồi, sao vẫn còn nhớ đến chuyện trả ân tình? Hơn nữa, nàng chẳng phải cũng tặng ta một thanh bảo kiếm sao? Thế là đủ rồi."

 

Vệ Trăn đi đến, kéo cổ tay Kỳ Yến, hắn cũng đứng dậy, bị nàng kéo xoay vòng trên bãi cỏ.

 

Những con đom đóm bị kinh động, bay lượn tán loạn khắp nơi, vẽ nên những đường ánh sáng lấp lánh, bao vây họ trong một vòng tròn bạc.

 

Vệ Trăn cười nói: "Đêm nay ta thật sự rất vui, nếu có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy, ta sẽ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm."

 

Nàng như không biết mệt mỏi mà kéo hắn xoay vòng, tiếng gió rít bên tai, nàng và hắn chạm vào đầu ngón tay nhau, trước đây còn vì ngượng ngùng mà không dám lại gần đối phương, giờ phút này lại nắm chặt lấy nhau cùng nhảy múa.

 

Kỳ Yến nói: "Tả Doanh nói mắt của nàng có thể chữa khỏi, hắn đã tìm được phương pháp trong y thư rồi. Không chỉ đêm nay, mà sau này mỗi đêm nàng đều có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh."

 

Vệ Trăn khó tin: "Thật sao?"

 

Kỳ Yến gật đầu, nụ cười trên môi nàng càng thêm rạng rỡ, nàng buông tay hắn ra, đi đến bên vò rượu, cầm vò rượu lên, rót đầy hai chén.

 

Nàng đưa chén rượu cho hắn: "Vậy chén tiếp theo của ta, xin kính Tả Doanh."

 

Nàng uống cạn chén rượu, Kỳ Yến ước chừng nàng đã say, đưa tay định nhận lấy chén rượu của nàng, nhưng Vệ Trăn lại lắc đầu, tự rót cho mình một chén nữa.

 

Vệ Trăn nói: "Chén thứ ba kính ai? Đúng rồi, kính Cơ Ốc, nếu không phải ngài ấy muốn gặp Công Tôn Nhàn, làm bình phong cho chúng ta, thì chúng ta cũng không thể thuận lợi ra ngoài."

 

Nàng uống xong chén thứ ba, hỏi: "Chén thứ tư nên kính ai đây. Kính a đệ của ta đi. Ngàn dặm cách xa một chén rượu, hẳn đệ ấy cũng sẽ kính ta một chén chứ."

 

Kỳ Yến cùng nàng uống, bất lực nói: "Được rồi đó. Lần này đến Vệ Lăng cũng kính luôn rồi."

 

"Chưa đủ!" Thiếu nữ lắc đầu, nhìn vầng trăng trên trời: "Sao mà đủ được, còn có a mẫu của ta, a nương của ta, tổ phụ của ta… nhiều người lắm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ Yến nhìn nàng biểu lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy, liền biết nàng thật sự đã say rồi.

 

Nàng đã lại lần nữa nâng chén: "Vậy thì kính trời đất đi, kính cho trời đất bao la, kính cho tinh tú nhật nguyệt, cảm ơn tất cả đã cùng ta trải qua sinh nhật này."

 

Kỳ Yến cười nói: "Được, chúng ta kính trời đất bao la, kính tinh tú nhật nguyệt."

 

"Còn phải kính cho gió khắp bốn phương, kính cho núi sông hùng vĩ." Nàng nâng chén: "Kính gió bốn phương! Kính núi sông hùng vĩ!"

 

Kỳ Yến cũng nâng chén: "Kính gió bốn phương! Kính núi sông hùng vĩ!"

 

Nàng uống chén này đến chén khác, cả người say mèm, nhưng nụ cười trên má vẫn không hề tắt.

 

Một tiếng "bùm" vang lên, phía sau có một tiếng động lớn, Vệ Trăn quay đầu lại, thấy những ngọn nến trong rừng đã tắt, nhưng trên trời lại nổi lên những ngọn nến, từng chùm pháo hoa bay lên, bung nở như những cây lửa bạc.

 

Thiếu niên và thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn thấy dải ngân hà chảy trôi trên màn đêm, cả bầu trời đêm rực rỡ ánh sáng, dùng pháo hoa kết nên một cung điện bằng ngọc trên bầu trời.

 

Pháo hoa không ngừng, ngân hà bao la.

 

Nàng ngắm pháo hoa, Kỳ Yến ngắm nàng.

 

Đôi mắt nàng bỗng nhiên rơi xuống hai giọt lệ trong suốt, như những giọt sương đọng trên lá cỏ.

 

Kỳ Yến nói: "Sao lại khóc?"

 

Lần trước Vệ Trăn cũng rơi lệ trước mặt hắn sau khi say rượu.

 

Vệ Trăn lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Là khóc vì hạnh phúc."

 

Nàng vừa lau khóe mắt, nhưng những giọt lệ vẫn không ngừng rơi xuống, như chuỗi ngọc đứt đoạn. Tiếng khóc ấy như chứa đựng sự tủi thân, khiến người ta muốn tiến lên ôm lấy nàng.

 

Kỳ Yến nghĩ, nàng một mình rời nhà, rốt cuộc vẫn quan tâm có ai đó ở bên mình không, muốn có người cùng nàng đón sinh nhật, đúng không?

 

"Lần trước trên xe, bản nhạc chàng thổi cho ta, chàng có thể thổi lại một lần nữa không?" - Nàng đến gần hắn, trên hàng lông mi vẫn còn đọng hơi nước.

 

Nàng thì thầm: "Là đoạn ‘Hữu nữ đồng xa’ ấy."

 

Vệ Trăn đi đến bên rừng, nhặt một chiếc lá đưa vào tay hắn.

 

Kỳ Yến không ngờ nàng có thể nghe ra, khẽ nói: "Được."