Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 197



 

Hắn ngồi xuống bãi cỏ, đưa chiếc lá lên môi, một khúc nhạc du dương liền từ chiếc lá nhỏ bé ấy trôi ra.

 

Pháo hoa rực rỡ trên trời, Kỳ Yến nhìn thiếu nữ nhảy múa, nàng không theo một quy tắc nào, chỉ tùy ý mà múa, ánh trăng chiếu lên chiếc eo mềm mại của nàng, ánh sáng đuổi theo bóng dáng nàng, tà váy bay lượn, như một tiên nữ đang chạy trên mặt trăng.

 

Nhưng nàng là một tiểu thư quý tộc từ nhỏ đã được giáo d.ụ.c tốt, vũ điệu của nàng làm sao có thể tệ được?

 

Kỳ Yến đổi một khúc nhạc khác.

 

"Đồng nội có cỏ hoang, sương đọng lấp lánh; Có người đẹp, mắt sáng mày thanh; Tình cờ gặp gỡ, vừa đúng ý ta.

 

Đồng nội có cỏ hoang, sương đọng dày đặc; Có người đẹp, dáng vẻ thanh tao; Tình cờ gặp gỡ, cùng chàng sánh đôi."

 

Nàng dừng lại, đi đến bên hắn.

 

Gió đêm thổi lá cỏ xào xạc, tà váy nàng bay về phía hắn. Trong khung cảnh này, bỗng nhiên, một cảm xúc khó tả ập đến Kỳ Yến.

 

Nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ, đôi mắt như ngọc khẽ chớp: "Hôm nay chàng đón sinh nhật cùng ta, ta muốn nói với chàng ba bí mật."

 

Kỳ Yến nhướng mày nói: "Đã là bí mật, sao có thể nói với ta? Hơn nữa nàng đã say rồi, giờ phút này nói bí mật, đợi nàng tỉnh lại nhất định sẽ hối hận."

 

Vệ Trăn ôm mặt, cười nói: "Thiếu tướng quân là chính nhân quân tử, sao có thể tiết lộ những bí mật này ra ngoài? Cùng lắm thì ta nói, chàng cứ giả vờ như không nghe thấy, ngày hôm sau quên đi là được."

 

Nàng đứng dậy, đi về phía trước: "Bí mật thứ nhất, ta không thường uống rượu, hễ uống rượu là dễ say, sẽ nói rất nhiều lời nói nhảm. Tỉnh lại thì quên hết."

 

Kỳ Yến nói: "Đây là bí mật sao?"

 

Nàng quay người nói: "Bí mật thứ hai, ta ghét tất cả những người bắt ta uống rượu."

 

Kỳ Yến hơi khựng lại, hình như chum rượu hôm nay là do hắn mang đến thì phải?

 

Sau khi nói xong hai bí mật đầu, chỉ còn lại bí mật thứ ba.

 

Vệ Trăn đi về phía sườn đồi, vươn tay ra trời: "Ta thích mùa xuân, thích những ngày xuân tràn đầy sức sống, thích bầu trời, thích mọi cảnh vật khiến ta cảm thấy khoáng đạt, như thể giữa đất trời này, ta có thể gạt bỏ mọi phiền muộn ra sau đầu."

 

Vệ Trăn quay đầu, nheo mắt lại: "Vừa rồi hình như nói không chỉ một bí mật, vậy coi là hai đi..."

 

Kỳ Yến lười nhác ngồi đó, nói: "Đã quá ba rồi."

 

"Để ta nói hết đã, trong nửa tháng chàng không ở kinh đô này, có rất nhiều lang quân đến tìm ta, muốn mời ta đi chơi, nhưng đều bị ta từ chối. Ta không muốn tiếp xúc với họ, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, đều mỉm cười nói chuyện."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ Yến nhíu mày: "Khi ta không có ở đây, nhiều người tìm nàng vậy sao?"

 

"Đúng vậy…"

 

Nàng cười nhìn xa xăm, khóe môi khẽ nhếch lên, cười rồi lại dừng lại, quay đầu nhìn Kỳ Yến.

 

"Ta thực ra rất ít khi giao thiệp với lang quân, ta cũng là người cực kỳ hướng nội, ta rất dễ cảm động. Ai đối xử tốt với ta, ta thực ra đều ghi nhớ, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với người đó. Đây cũng là bí mật của ta."

 

Giọng nàng trở nên trầm buồn, không còn cao vút như trước nữa.

 

Nàng từng bước đi về phía hắn, dần dần đến gần, Kỳ Yến cảm nhận được ánh mắt của nàng, bàn tay chống cằm từ từ buông xuống.

 

Cái cảm xúc mềm mại vừa nhen nhóm trong lòng Kỳ Yến lại ùa đến, tràn ngập khắp cơ thể hắn.

 

Nàng từ từ quỳ xuống trước mặt hắn: "Bí mật tiếp theo của ta."

 

"Gần đây ta hình như bị một cảm xúc khó hiểu nào đó quấn lấy, trở nên do dự, đối mặt với người đó luôn sợ hãi, muốn gần gũi lại muốn xa lánh, đây là cảm xúc gì vậy?"

 

Kỳ Yến sững sờ.

 

Trong mắt thiếu nữ sóng nước trong veo lay động, phản chiếu khuôn mặt hắn: "Ta cảm thấy, ta hình như đã thích một người."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Là ai?" - Kỳ Yến khẽ hỏi, như thể nhận ra điều gì đó.

 

Nàng nhìn hắn chằm chằm: "Nhưng ta cảm thấy không có chút khả năng nào với người đó."

 

Kỳ Yến nói: "Vì sao?"

 

"Vì người đó không thể cho ta đủ cảm giác an toàn, Tổ phụ ta từng nói, nếu ở bên một lang quân, nhất định phải chọn người có thể khiến ta an tâm, nhưng người đó không thể cho ta, vì hoàn cảnh của người đó khó khăn, khắp nơi đều là nguy hiểm, hổ lang vây quanh, tiền đồ của ta cũng không rõ ràng, cảm thấy không thể lâu dài với người đó. Ta không biết có nên kiên trì không, ta có nên tin người đó không?"

 

"Ta đã nói đến bí mật thứ bao nhiêu rồi?" - Vệ Trăn hỏi.

 

Kỳ Yến cũng không nhớ rõ nữa.

 

"Vậy đây sẽ là bí mật cuối cùng của ta." - Nàng dựa vào Kỳ Yến, hắn thấy hàng mi dài của nàng run rẩy, được ánh sáng lấp lánh chiếu rọi.

 

Hơi thở dịu dàng của nàng phả vào hắn, ánh mắt mấy lần nâng lên rồi lại hạ xuống, như thể đang đưa ra một quyết định trọng đại.

 

"Người mà ta thích, là chàng."