Đặc biệt là lời nói của Sở Thái tử, như thể trong lòng hắn đang đầy phẫn uất.
Trong bầu không khí vô cùng vi diệu này, cuối cùng Kỳ Yến lên tiếng: "Các Đại Vương, có thể để Công chúa ngồi xuống không? Công chúa của chúng ta đứng lâu như vậy, e rằng đã mệt rồi." Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "chúng ta".
Cơ Uyên ngồi xuống, gật đầu: "Vì chư vị đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu cuộc đàm phán hòa ước hôm nay."
Vệ Trăn cũng trở lại chỗ ngồi, chỉ nghe Tề vương đối diện hỏi: "Xin hỏi Tấn vương, Kỳ Yến thật sự đã c.h.ế.t sao?"
Cơ Uyên nói: "Rất nhiều binh lính đều tận mắt thấy hắn rơi xuống Hoàng Hà, không thể là giả. Mười ngày qua hắn chưa từng lộ diện, nếu hắn chưa c.h.ế.t nhất định sẽ xuất hiện để ổn định quân tâm."
Vệ Trăn hiểu rõ, trong tình cảnh này, dù Cơ Uyên không chắc chắn tung tích của Kỳ Yến, cũng phải nói hắn đã c.h.ế.t, mới có thể khiến Tề vương đồng ý đứng về phía hắn.
Cơ Uyên nhìn Tề vương: "Thế lực của Kỳ Yến đã hết, nhưng binh mã còn lại bao nhiêu, quả nhân nhất thời cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận, nên vẫn cần Tề vương giúp đỡ Tấn quốc."
Đề nghị của Cơ Uyên là liên quân bốn nước, mỗi nước cử binh mã và lương thảo, giúp Tấn quốc và Sở quốc giải quyết nội loạn. Sau khi thành công tự nhiên sẽ có lợi. Vệ Trăn lại lắc đầu từ chối, nói rõ Nguỵ quốc và Sở quốc như nước với lửa, không muốn xuất binh giải quyết việc nội bộ của Sở quốc.
Vệ Trăn mỉm cười: "Tấn vương, nếu Nguỵ quốc ta giúp Sở Thái tử, Thái tử trở thành Sở vương, sau này lại c.ắ.n ngược Nguỵ quốc một miếng, vậy phải làm sao? Nguỵ quốc ta có thể giúp ngài, nhưng chuyện Sở quốc, Nguỵ quốc không muốn nhúng tay. Mong Đại Vương có thể đưa ra một cách giải quyết thỏa đáng hơn cho Nguỵ quốc."
Cơ Uyên trầm ngâm một lát: "Nguỵ quốc không xuất binh giúp Sở, chỉ giúp Tấn quốc của ta là được."
"Nhưng ta làm sao có thể tin Thái tử? Vạn nhất Thái tử điều động binh mã của mình giúp Sở vương, ngược lại lại khiến binh mã Nguỵ quốc ta đối phó với tàn binh của Kỳ Yến thì sao?"
Cảnh Hằng ngắt lời: "Nguỵ Công chúa chỗ nào cũng bác bỏ đề nghị của Tấn vương, rốt cuộc là muốn kết minh hay không muốn?"
Vệ Trăn nói: "Muốn kết minh, chỉ là không muốn kết minh với Sở quốc của ngươi."
Cảnh Hằng nghiến răng, những người xung quanh vội vàng ghì vai hắn, khuyên hắn bình tĩnh lại.
Tề vương lên tiếng: "Tấn vương, ngài bảo chúng ta xuất binh giúp ngài, nói sau khi thành công nhất định có lợi lộc, rốt cuộc là lợi lộc gì?"
Cơ Uyên nói: "Thành trì của Sở quốc có thể chia cho hai Tề quốc và Ngụy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn liếc nhìn Cảnh Hằng, thấy bàn tay đang nắm chặt mép chén trà của hắn siết chặt rồi lại buông lỏng.
Nói cho cùng, Cảnh Hằng một phế thái tử có thể có chiêu bài gì để Cơ Uyên giúp hắn trở về? Hắn chắc chắn chỉ có một lựa chọn, đó là chịu sự khống chế của Cơ Uyên, lấy Sở quốc làm điều kiện để trao đổi với Cơ Uyên, trong lòng hẳn cũng vô cùng không muốn. Vệ Trăn đương nhiên vui mừng thấy việc đó thành công, chỉ sợ liên minh giữa Cơ Uyên và Cảnh Hằng cũng chưa chắc đã vững chắc như vẻ bề ngoài.
Tề Vương hứng thú nhìn Cảnh Hằng: "Sở Thái tử thật sự muốn cắt nhượng mười tòa thành trì?"
Cảnh Hằng không nói, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối.
Tề Vương nheo mắt: "Chuyện này cứ để quả nhân suy nghĩ thêm, dù sao cũng liên quan đến việc xuất binh, không phải chuyện nhỏ."
Cơ Uyên nâng chén trà lên môi: "Minh ước đương nhiên không thể đạt thành trong một ngày, Tề Vương không vội lúc này, có rất nhiều thời gian để suy nghĩ."
Cơ Uyên nhìn Vệ Trăn, khẽ dặn cung nhân bên cạnh. Cung nhân đó liền bưng đĩa trái cây trên bàn của Cơ Uyên, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, đi đến trước bàn của Vệ Trăn, từ từ đặt đĩa trái cây xuống.
"Công chúa, mời dùng chút hoa quả."
Vệ Trăn cúi đầu nhìn đĩa hoa quả, đối diện với ánh mắt của Cơ Uyên, nhưng lại không đưa tay ra lấy, chỉ đáp lại một nụ cười nhạt.
Kỳ Yến nhìn thấy, cúi người nói: "Nếu Công chúa cảm thấy không khỏe, có thể ra ngoài đi dạo."
Trong lều vẫn còn vương mùi m.á.u tanh, Vệ Trăn ở lâu quả thật có chút ngột ngạt, nhưng cuộc đàm phán vừa mới bắt đầu, đương nhiên không thể rời đi, nàng khẽ nói: "Đợi thêm chút nữa."
Minh ước này liên quan đến nhiều mặt, không biết từ lúc nào đã đàm phán đến buổi chiều.
Nàng có chút không yên, Kỳ Yến lại hỏi nàng có muốn ra ngoài đi dạo không.
Lần này, Vệ Trăn gật đầu, để các quan lại tùy tùng ứng phó, nàng sẽ trở về sau, rồi cùng Kỳ Yến lui ra ngoài trước.
Vừa ra khỏi lều, Vệ Trăn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Yến nói: "Phía sau doanh trại có một sườn đồi cỏ, sáng sớm ta cỡi ngựa đi xem qua, phong cảnh rất đẹp, nếu nàng muốn thư giãn, có thể đến đó đi dạo."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.