Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 388



 

Chiếc thuyền nhỏ rẽ nước, mặt nước phản chiếu khuôn mặt Vệ Trăn. Cô gái đưa tay xuống nước, bẻ một bông sen còm e ấp chưa nở.

 

Nàng nghiêng người đến gần, chiếc thuyền cũng theo đó mà lắc lư, nàng ngã vào lòng hắn, ngẩng đầu đưa bông sen đó đến trước mặt hắn: "Tặng cho lang quân của ta."

 

Ánh mắt Kỳ Yến từ bông sen còn búp dời lên, dừng lại trên khuôn mặt nàng, bông sen đỏ tươi đầy sức sống, nhưng không kiều diễm bằng khuôn mặt nàng.

 

Nàng vòng tay ôm lấy eo hắn, Kỳ Yến hơi ngả người ra sau, nhường một chút chỗ để nàng dựa vào, nhướng mày hỏi: "Vừa nãy không phải nói không muốn ôm ấp sao?"

 

Vệ Trăn khẽ nhướng đôi mắt sáng: "Vừa nãy có người ngoài, nhưng bây giờ không có ai, ta muốn ôm lang quân của ta thế nào thì ôm."

 

Kỳ Yến cười cúi đầu: "Lát nữa phía trước sẽ đến bờ sông, trên bờ có cung nhân đợi chúng ta, đến lúc đó họ sẽ nhìn thấy chúng ta, không phải sao?"

 

Cằm hắn tựa vào mái tóc mai của nàng, nhẹ nhàng cọ xát. Vệ Trăn ngả người trong lòng hắn, nhìn đôi mắt trong suốt của hắn: "Vậy thì đừng để họ phát hiện."

 

Chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi vào dưới cầu, khoảnh khắc ánh sáng xung quanh tối sầm lại, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, kéo mặt hắn xuống.

 

Mái chèo trượt sang một bên, lang quân vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của nữ lang.

 

Mùi hương thanh mát trên người hắn xộc vào mũi Vệ Trăn, nàng buông môi hắn, trượt xuống, cảm nhận hơi ấm từ áo bào của hắn, khép mắt lại, lười biếng nói: "Ta hơi buồn ngủ rồi, chàng ngủ một giấc với ta nhé."

 

Giọng Kỳ Yến trong trẻo, tràn đầy ý cười: "Được."

 

Bóng cây xiên xẹo, nước hồ trong vắt, buổi chiều rất thích hợp để chợp mắt. Những chiếc lá xanh từ từ rơi xuống từ cây, đậu trên hai người đang tựa vào nhau ngủ.

 

Vệ Trăn và Kỳ Yến từ thuyền nhỏ bước lên, trời đã gần hoàng hôn.

 

Kỳ Yến một tay ôm lá sen và hoa sen nàng hái, tay kia nắm tay nàng, chầm chậm đi về tẩm cung.

 

Trở về cung điện, Vệ Trăn đặt hoa sen lên bàn, tỉa cành hoa, quay đầu hỏi: "Cắm thế này có đẹp không?"

 

Người đàn ông vừa nãy còn ngồi sau nàng đã biến mất.

 

Bên ngoài sân truyền đến tiếng hắn, Vệ Trăn nghi hoặc đặt kéo xuống đi ra ngoài, thấy hoạn quan từ ngoài sân dắt một con ngựa con màu đỏ sẫm đi vào, Kỳ Yến cười đi lên phía trước, nhận lấy bàn chải chải lông cho ngựa.

 

Vệ Trăn bước tới, vòng tay vào cánh tay hắn: "Sao lại đưa con ngựa con này đến?"

 

Kỳ Yến chỉ cười không nói, một lúc sau nói: "Con ngựa này là do Tây Khương đưa đến, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng là Hãn huyết bảo mã, ta giữ lại, muốn tặng cho con của chúng ta sau này."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn hơi ngẩn ra, gương mặt hắn nhuộm trong ánh hoàng hôn vàng óng, quay đầu lại: "Là nữ nhi cũng được, nhi tử cũng được, sau này con ngựa này đều tặng cho con, có được không?"

 

Vệ Trăn cười nhón chân ôm lấy hắn, gần như không cần suy nghĩ đã nói: "Được."

 

Kỳ Yến quay người ôm lấy eo nàng. Vạt váy của nàng trong gió nhẹ quấn lấy vạt áo của hắn, tắm mình trong ánh hoàng hôn ấm áp.

 

Kỳ Yến cúi đầu nhìn người trong lòng, Vệ Trăn ngẩng đầu: "Sau này chúng ta tự mình dạy chúng cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chúng sẽ trở thành những người dũng cảm như phụ vương của chúng."

 

Kỳ Yến cười nói: "Cũng sẽ thông minh kiên cường như nàng."

 

Nàng gật đầu, khóe môi cong lên, dường như đặc biệt hài lòng với lời khen của hắn.

 

Trong bụng nàng sẽ nuôi dưỡng cốt nhục của họ, đứa bé này chắc chắn sẽ mang theo hy vọng của họ, lớn lên dưới sự tưới tắm của tình yêu thương.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Đây là con của nàng và hắn.

 

Một cảm xúc mềm mại dâng lên trong lòng Kỳ Yến, hắn nhẹ hôn lên mái tóc nàng, chỉ cảm thấy toàn thân bị một luồng thanh ngọt dịu dàng xâm chiếm.

 

Kỳ Yến quay đầu dặn hoạn quan: "Đi đi, đưa ngựa xuống, chăm sóc thật tốt."

 

Hoạn quan cười đáp: "Vâng!"

 

Hắn gọi một tiếng bên cạnh, chú ch.ó con nghe thấy tên mình, chạy ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, vẫy đuôi, theo hai người họ cùng bước qua ngưỡng cửa.

 

Vệ Trăn tựa đầu lên vai hắn: "Chàng vào giúp ta xem hoa cắm thế nào, ta muốn đặt lọ hoa đó trong thư phòng của chúng ta, được không?"

 

"Nàng cắm thế nào cũng đẹp."

 

"Chàng còn chưa nhìn hoa mà đã khen đẹp, có phải ta cắm bừa bãi thế nào, chàng cũng sẽ khen đẹp không? Kỳ Yến, sao chàng lại như vậy..." Nàng nũng nịu nói.

 

Hắn khẽ cười không nói.

 

Trong ánh chiều tà tĩnh mịch này, bóng dáng của họ hòa vào ánh sáng lung linh, dường như thế gian không còn phiền não nào có thể tìm đến họ.

 

Phủ Thừa tướng.

 

Lại một ngày đẹp trời, rèm nhẹ lay động theo gió, ánh nắng giữa trưa lọt qua khe hở của rèm trúc, chiếu lên vạt váy màu xanh nhạt của người phụ nữ đang ngồi bên giường. Nàng nhìn đứa bé đang ngủ say trong nôi với ánh mắt dịu dàng, hai tay nhẹ nhàng đung đưa nôi.