Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 389



 

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lạc Thư ngẩng đầu lên, từ xa đã thấy một bóng người cao gầy.

 

"Phu nhân, Thừa tướng đã về."

 

Lạc Thư từ từ buông nôi ra, vừa định đứng dậy, Tả Doanh đã mấy bước đi đến bên giường, tay đặt lên vai nàng: "Không cần đứng dậy đón, A Thư cứ ngồi đi."

 

Lạc Thư khẽ cười, tay đặt lên tay hắn: "Hôm nay lại về giờ này, đã dùng bữa trong cung chưa?"

 

Tả Doanh vén áo ngồi xuống bên giường, đứa bé trong nôi không biết tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn Tả Doanh.

 

Hắn đưa tay bế đứa bé lên, cười quay đầu nói: "Chưa, hôm nay chính vụ không ít, Quân thượng và Vương hậu lại giữ ta lại một lúc, gọi ta cùng dùng bữa, nhưng nghĩ đến nàng nói đợi ta về, nên vẫn từ chối Quân thượng, để A Thư đợi lâu rồi, A Thư đã dùng bữa chưa?"

 

Lạc Thư lắc đầu, nhìn hắn bế con trai lên trêu đùa, không khỏi nở nụ cười: "Ta đang đợi A huynh."

 

Vừa dứt lời, có hộ vệ từ ngoài đi vào, hai tay bưng một cái hộp đưa đến trước mặt Lạc Thư. Lạc Thư không hiểu, Tả Doanh ra hiệu Lạc Thư mở ra xem.

 

"Đây là trang sức trâm cài hoa Vương hậu ban thưởng cho nàng, kiểu dáng này là do người tự vẽ, đặc biệt chế tác một bộ cho nàng."

 

Lạc Thư cẩn thận vuốt ve món trang sức, đậy hộp lại: "Nhớ khi ta mới đến Vương đô, Vương hậu đã đặc biệt sai người đưa cho ta rất nhiều t.h.u.ố.c an thai, sau này khi ta vào cung yết kiến Vương hậu, Vương hậu cũng không vì quá khứ của ta mà đối xử khinh suất, chiếu có ta rất chu toàn."

 

Lạc Thư nhìn chàng: "Vương hậu và Quân thượng thật sự là những người rất tốt. Đợi vài ngày nữa, ta cũng sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ tặng người."

 

Tả Doanh lệnh cho thuộc hạ cất hộp đi: "Đúng vậy, Vương hậu nhân từ, chỉ là hai người này thật sự rất thích hành hạ người, giao chính sự cho ta xử lý cũng thôi đi, mấy ngày trước, Kỳ Yến từ Tây Vực trở về, bắt tay vào việc tu sửa ao sen theo kiểu sân viện của Vương hậu ở Sở địa, kéo ta tốn bao công sức để sửa bản vẽ. Hơn nữa, khi ta chữa khỏi bệnh mắt cho Vương hậu, Vương hậu lại mời ta rèn một thanh bảo kiếm làm quà sinh nhật, ta ngày nào cũng bận rộn vì hai người họ."

 

Lạc Thư cười nói: "Vậy thì hai người này đúng là tuyệt phối."

 

Tả Doanh đưa tay vén những sợi tóc mai của nàng ra sau tai, khẽ nói: "Đêm qua nàng gặp ác mộng, sáng sớm trước khi ta đi, đã bảo người nhà nấu t.h.u.ố.c an thần cho nàng, nàng đã uống chưa?"

 

Lạc Thư cảm nhận động tác nhẹ nhàng của ngón tay hắn, khẽ gật đầu: "Nhớ lời A huynh dặn, ta uống xong, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

 

Hắn đặt con trai nhỏ trở lại nôi, đưa tay về phía nàng, Lạc Thư vòng tay ôm lấy eo hắn: "Đêm qua gặp ác mộng, vì ta lại nghĩ đến chuyện cũ, nhưng khi giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, nghe thấy giọng A huynh, thì không còn sợ gì nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có hắn ở bên, nàng cảm thấy đặc biệt an tâm.

 

Tả Doanh nắm tay nàng, cùng nàng đi về phía bàn: "Đã đến giờ dùng bữa rồi."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Hôm nay Tả Doanh đã xử lý xong chính sự, buổi chiều không cần vào cung, sau khi dùng bữa xong, hắn ở bên mẹ con nàng ngủ trưa.

 

Rèm buông xuống, ánh sáng trong màn mờ ảo, Lạc Thư nhìn Tả Doanh vỗ nhẹ bụng đứa bé, dỗ con từ từ chìm vào giấc ngủ, khoảnh khắc này thời gian như chậm lại, ngay cả ánh sáng chiếu lên họ cũng đặc biệt dịu dàng.

 

Nàng vuốt ve gương mặt hắn, lẩm bẩm: "A huynh, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy mọi chuyện đặc biệt không chân thực, như thể trong mơ vậy."

 

Tả Doanh ngẩng mắt lên, dịu dàng nói: "Tề Cung đã là chuyện quá khứ, đừng nghĩ nữa, có ta ở bên nàng, ngủ trước đi."

 

Nàng cười nói được, nhưng trong lòng lại âm ỉ đau nhói. Tề quốc đã trở thành quá khứ, nhưng những vết sẹo cũ đã hằn sâu, làm sao có thể lành lại được?

 

Trong ánh sáng trưa chiều lười biếng, Lạc Thư từ từ nhắm mắt lại.

 

Người đàn ông mà nàng từng gọi là huynh trưởng, giờ đây đã trở thành phu quân của nàng.

 

Đời này hắn đã cứu rỗi nàng hai lần.

 

Năm đó, cha mẹ nàng vừa qua đời, được ma ma dắt tay, lần đầu tiên bước vào Tả phủ.

 

"Con tên là gì?" Phu nhân Tả nắm tay nàng hỏi.

 

"Tên là Tả Thư." Nàng nhớ lời ma ma dặn, khi trả lời phải để lộ lúm đồng tiền hai bên má, để Tả phu nhân yêu thích.

 

Sau khi phụ thân tử trận, mẫu thân nàng tuẫn tình theo ông. Ma ma nói, cha nuôi của cô là cấp trên của phụ thân, việc ông ấy nhận nuôi nàng là vinh hạnh của nàng, sau này nàng sẽ là người của nhà họ Tả, đương nhiên phải đổi theo họ Tả.

 

Tả phu nhân cười gật đầu, rất hài lòng.

 

Lạc Thư tám tuổi đang hành lễ, bỗng từ sau tấm bình phong truyền đến một giọng nói: "Đừng đổi họ Tả, cứ giữ họ Lạc đi."