Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 390



 

Thiếu niên bước ra từ sau tấm bình phong, giọng nói trong trẻo, dung mạo thanh tú. Xuất thân từ nhà họ Tả, một trong Lục Khanh của Sở quốc, thân phận cao quý, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng không hề có chút kiêu ngạo nào.

 

"Lạc phó tướng đã hy sinh vì Sở quốc, chúng ta đã nhận nuôi nữ nhi của ông ấy, sao có thể đổi họ cho nàng? Cứ để họ Lạc đi, chỉ là nhà họ Tả sẽ đối xử với nàng như con ruột."

 

Nhà họ Tả chưa từng bạc đãi nàng, nhưng từ cô con gái duy nhất của nhà họ Lạc trở thành cô nhi sống nhờ nhà người khác, sự thay đổi thân phận khiến nàng phải cẩn trọng từng li từng tí.

 

Nhà họ Tả gia thế hiển hách, không chỉ có mình nàng được gửi nuôi ở đó. Khi mới đến, các biểu tiểu thư, biểu thiếu gia không ít lần bài xích, bắt nạt nàng.

 

Khi đó, cô bé nhỏ xíu ngồi dưới hành lang, không biết có nên kể chuyện này cho gia chủ hay không. Nếu thật sự làm lớn chuyện đến tai gia chủ, nàng là người ngoài, e rằng không thể sánh bằng các thiếu gia, tiểu thư có huyết thống.

 

Trước khi đi, ma ma đã dặn dò kỹ lưỡng, tuyệt đối không được gây phiền phức cho nhà họ Tả. Nàng không dám đối đầu trực tiếp với những thiếu gia, tiểu thư đó.

 

Năm thứ hai vào phủ họ Tả, nàng dành dụm tiền, muốn lén lút đốt ít tiền vàng vào ngày giỗ của phụ thân, nhưng lại bị họ trêu chọc, giật hết tiền vàng. Nàng đuổi ra ngoài, bị vấp ngã xuống tuyết, nước tuyết lẫn bùn lạnh buốt thấm ướt vạt váy của nàng.

 

Những tờ tiền vàng bay lả tả theo gió, rơi rải rác xung quanh nàng.

 

Nàng mắt đỏ hoe, bò đi nhặt, miệng lẩm bẩm gọi cha mẹ.

 

Nhưng cha mẹ đã ra đi, trên đời này không còn ai che chở cho nàng nữa.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Một bóng người đổ xuống trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên áo gấm ngồi trên con bạch mã, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Nàng vội vàng cúi đầu, che bàn tay đang chảy máu, không muốn người khác nhìn thấy vẻ mặt t.h.ả.m hại của mình: "Thiếu chủ."

 

Thiếu niên nhảy xuống từ lưng ngựa, giúp nàng nhặt từng tờ tiền vàng. Nàng nhận lấy rồi cáo từ quay người rời đi, nhưng lại bị hắn gọi lại: "A Thư."

 

Hắn bước đến nói: "Trên người nàng toàn là nước, về như vậy sẽ bị cảm lạnh đó, vào phòng ta hong khô trước đi."

 

Hắn đưa nàng về phòng mình, cẩn thận bôi t.h.u.ố.c cho nàng.

 

Ngày hôm đó, ngoài cửa sổ tuyết rơi lất phất, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Hắn kiên nhẫn xử lý vết thương cho nàng. Lòng nàng biết ơn, khẽ nói: "Cảm ơn Thiếu chủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Đừng gọi ta là Thiếu chủ, cứ gọi ta là A Huynh như những người khác trong nhà là được."

 

Giọng hắn nhàn nhạt, như nói bâng quơ, lại như sợ nàng cảm thấy qua loa, khóe môi khẽ cong lên nụ cười mỉm.

 

Nhưng hai tiếng khẽ khàng ấy lại khiến lòng cô dấy lên từng đợt sóng gợn.

 

Hắn đã điều tra rõ mọi chuyện nàng gặp phải trong nhà, cũng từ ngày hôm đó, nàng chuyển ra khỏi căn phòng cũ, dọn vào viện của hắn.

 

Nàng không biết hắn đã thuyết phục gia chủ đồng ý như thế nào, nhưng với tư cách là trưởng tử của nhà họ Tả, một trong Lục Khanh thế gia, từ nhỏ đã thông minh, được khen ngợi khắp nơi, chắc hẳn đây không phải là việc khó khăn gì.

 

A Huynh bề ngoài như trăng trên trời, nhưng thực chất lại là người rất dịu dàng. Hắn tự mình dạy nàng viết chữ, làm thơ, thưởng trà, mang lò sưởi, than củi đến cho nàng, đối xử với nàng thật sự như muội muội trong nhà. Ma ma từng nói, không nên gây phiền phức cho người nhà họ Tả, nhưng nàng vẫn không thể nào kiểm soát được việc muốn đến gần hắn.

 

Nàng thích A Huynh.

 

Nhưng nàng cũng không phải là người hiền lành, nàng cũng có lòng báo thù. Những người đã từng bắt nạt nàng ngày xưa, nàng đều lén lút trả thù lại. Đương nhiên nàng sẽ không làm gì quá đáng, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, vẫn bị hắn phát hiện ra manh mối.

 

Ngày hôm đó, hắn học về, tiện tay vứt chiếc áo choàng lên ghế, nàng đứng cạnh tấm bình phong, nhìn hắn đến gần: "Biểu Tam thiếu gia ngã ngựa, bị thương đầu gối phải, sau này e rằng sẽ phải đi khập khiễng. Là nàng lén lút động tay động chân trên ngựa của hắn đúng không?"

 

Hai tay nàng buông thõng bên người nắm chặt vạt áo, biết hắn hỏi như vậy, chắc chắn đã có bằng chứng rõ ràng, run rẩy nói: "Là hắn năm ngoái đã đẩy ta xuống hồ băng trước."

 

Nàng không biết bơi, cứ nổi bập bềnh trong hồ nước lạnh giá, sự bất lực và tuyệt vọng kéo tay chân nàng, muốn kéo nàng xuống vực sâu.

 

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị trách tội, nhưng lại hoàn toàn sững sờ khi nghe lời hắn nói.

 

Ánh mắt hắn dịu dàng, trong sáng như tuyết: "Ta biết là nàng làm, nhưng A Thư, lần sau nhớ cẩn thận hơn, làm cho sạch sẽ."

 

Hắn bảo nàng đưa tay ra, kiểm tra những vết thương do bàn đạp ngựa để lại trên tay nàng.

 

Nàng không ngờ hắn lại nói như vậy, khó hiểu hỏi: "A Huynh không trách tội ta sao?"