Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 391



 

Hắn ngẩng đầu lên: "Có gì mà trách tội? Là bọn họ bắt nạt nàng, nên nàng trả thù thế nào cũng được. Ta chỉ lo cho nàng, sợ nàng sẽ gây ra rắc rối không đáng có."

 

Lồng n.g.ự.c nàng vang vọng tiếng vọng lớn, rất lâu sau, nàng vẫn không kìm được hỏi: "A Huynh chăm sóc ta như vậy, là vì lòng thương hại, đúng không?"

 

"Đúng," hắn gần như thốt ra ngay: "nhưng A Thư, không phải ai ta cũng thương hại."

 

Lạc Thư không thể diễn tả cảm giác đó, giống như được người khác nâng niu trong lòng bàn tay. Để tự bảo vệ mình, nàng dựng toàn bộ gai nhọn lên như một con nhím, nhưng hắn lại không hề sợ bị gai của nàng làm tổn thương, nói rằng sẽ bảo vệ nàng.

 

Hắn nói: "Phụ thân nàng là bộ hạ của nhà họ Tả ta, từ khi nàng bước chân vào cửa nhà họ Tả, ta đã coi nàng như người cần phải chăm sóc cả đời. Chuyện hôm nay ta sẽ giúp nàng xử lý tốt, dù thế nào đi nữa, A Huynh cũng sẽ đứng về phía nàng, nhưng cũng xin A Thư hãy tin A Huynh, có chuyện đừng giấu giếm nữa, A Huynh sẽ không để nàng phải chịu ấm ức nữa đâu."

 

Nàng nức nở thành tiếng, ôm chặt lấy hắn: "Ca ca."

 

Mùa đông đến mùa hè, xuân đi thu đến. Khi hoa đào nở rộ ở hậu viện vào mùa xuân, hắn sẽ gảy một khúc nhạc mới, còn nàng sẽ nhảy vũ điệu mới học cho hắn xem.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Sau này, dù đi đến đâu, nàng cũng luôn theo sau hắn, không ít lần bị bạn bè của hắn trêu chọc, mặt nàng đỏ bừng. Mỗi khi như vậy, hắn luôn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, không cho những người bạn đó trêu chọc nàng nữa.

 

A Huynh của nàng tuổi còn trẻ đã tài hoa xuất chúng, là thế tử được nuôi dưỡng trong gấm vóc của thế gia trăm năm, cao quý phi phàm. Khi đó nàng ngây thơ nghĩ rằng, nàng sẽ gọi hắn là ca ca cả đời, được hắn che chở cả đời.

 

Tuy nhiên, tất cả đều tan thành khói mây vào ngày tuyết rơi năm đó.

 

Năm nàng mười bốn tuổi, Sở Vương hạ chỉ điều tra nhà họ Tả, vô số thiết giáp thị vệ ùa vào phủ, phủ đệ m.á.u chảy thành sông, vang vọng tiếng kêu than không ngớt.

 

Nàng và những nữ quyến khác bị kéo ra khỏi cổng phủ, giãy giụa muốn thoát thân. Nhìn thấy A Huynh đang ở trong vũng máu, nàng khóc lóc giằng khỏi thị vệ, chạy về phía hắn.

 

"Ca ca!"

 

Nàng lao vào vòng tay hắn, cùng hắn quỳ sụp xuống đất. Hắn ôm chặt lấy nàng, ôm thật chặt, chặt hơn bao giờ hết, như muốn nén nàng thật sâu vào tận xương tủy.

 

Tuyết không ngừng rơi xuống, rồi bị m.á.u nhuộm đỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các thị vệ tiến lên muốn tách họ ra, hắn không chịu buông nàng, giọng nói khàn đặc: "Nàng phải sống sót, dù thế nào cũng phải sống sót, đợi ta đến cứu nàng ra…"

 

Nàng hoảng sợ bất an, lông mi hắn dính đầy tuyết, hai tay nâng khuôn mặt nàng, đôi mắt đỏ ngầu: "Phải tin ta, ta sẽ đến tìm nàng."

 

Thị vệ thô bạo dùng tay bịt miệng nàng, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi vòng tay hắn.

 

"Ca ca!"

 

Ngón tay nàng và hắn dần dần tách rời, cuối cùng hoàn toàn lìa xa.

 

Nhà họ Tả bị Vương thất thanh trừng, toàn bộ nam đinh bị đày đi biên ải, nữ tử thì bị sung vào cung làm nữ tỳ. Nàng bị giam vào mật thất cấm đình, từ đó bắt đầu cuộc sống nô lệ nhiều năm, lưu lạc khắp nơi.

 

Nàng theo Sở Công chúa hòa thân đến Tề quốc, hàng ngày làm những công việc thấp kém nhất, lòng tê dại, nhưng khi đêm về, lật xem sợi dây chuyền A Huynh tặng, nghĩ đến lời A Huynh nói, liền cảm thấy không còn quá khó khăn nữa.

 

Hắn nói, hắn nhất định sẽ đến tìm nàng, cứu nàng ra.

 

A Huynh đã hứa với nàng điều gì, chưa bao giờ không làm được. Một năm cũng được, năm năm cũng được, mười năm, cả đời… nàng đều có thể đợi.

 

Vào mùa đông, nàng giặt giũ quần áo, tay đầy cước, vào mùa hè, nàng làm việc dưới ánh nắng gay gắt, mấy lần bị say nắng. Nàng thường nghĩ, A Huynh ở biên ải, cũng đang nhớ nàng, nghĩ rằng vì nàng mà phải kiên trì thêm một chút nữa.

 

Nàng tự mình nỗ lực, cuối cùng dần dần thay đổi tình cảnh trong cung, nhưng không ngờ lại bị Tề Vương để mắt tới, bị cưỡng ép vào hậu cung.

 

Nàng không muốn theo Tề Vương, đã phản kháng, muốn dùng d.a.o kết liễu mạng sống của Tề Vương, cùng Tề Vương c.h.ế.t chung. Nhưng rõ ràng kẻ đáng c.h.ế.t chỉ nên là Tề Vương, tại sao lại là nàng?

 

Nàng nhớ rõ từng lời dạy của huynh trưởng: phải học cách ẩn mình, chờ đợi thời cơ, phải ra tay dứt khoát, phải hành động gọn gàng, không để lại hậu hoạn cho bản thân.

 

Nàng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một cơ hội để loại bỏ Tề Vương hoàn toàn.

 

Nàng bị đối xử như nô lệ để mua vui, mỗi ngày ở bên Tề Vương đều cảm thấy ghê tởm vô cùng. Thế nhưng, trong mắt người ngoài, Lạc phu nhân lại là một yêu phi chuyên mê hoặc quân vương, hoang dâm vô độ, làm lũng đoạn triều chính, chỉ biết nịnh hót và tranh giành ân sủng.