Tề cung quá đỗi lạnh lẽo, nàng ở đây chỉ cảm thấy trái tim mình bị ăn mòn từng chút một, dần trở nên tê liệt.
Trên con đường từ nữ nô đến phu nhân, đôi tay nàng đã nhuốm đầy m.á.u tươi. Đôi khi nàng tự hỏi, nếu ca ca nhìn thấy nàng biến thành bộ dạng này, liệu có trách nàng đã thay đổi không?
Sẽ không đâu. Nàng nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó.
Giống như năm xưa nàng đã động tay vào con ngựa của tam biểu ca, ca ca nói, là bọn họ ức h.i.ế.p nàng trước, nên nàng trả thù thế nào cũng được. Nếu hắn biết nàng sống không tốt, hắn sẽ chỉ lo lắng, bận tâm, và xót xa cho nàng, sợ nàng gặp phải những rắc rối không đáng có.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nàng ép mình không được nghĩ về hắn nữa, nỗi nhớ cứ lặp đi lặp lại, chỉ hành hạ chính mình. Thế nhưng, khi đêm xuống, những dòng suy nghĩ như thủy triều lại không ngừng ập đến.
Hắn chính là một tia sáng trong cuộc đời tăm tối của nàng. Không có hắn, con đường phía trước của nàng lại trở nên mịt mờ vô cùng.
Những ngày tháng ở Tề cung trôi qua quá chậm chạp, chậm đến nỗi khi nhìn người phụ nữ với đầy châu báu lộng lẫy trong gương đồng, nàng mơ hồ không còn nhớ rõ mình đã đến Tề cung bao lâu rồi.
Là năm năm, hay bảy năm? Thời gian nàng xa cách huynh trưởng còn dài hơn thời gian họ ở bên nhau.
Ngày hôm đó, trong cung vẫn ca múa tưng bừng, một cảnh tượng xa hoa trụy lạc. Nàng ở bên Tề Vương, đưa chén rượu lên môi Tề Vương. Bên ngoài có người bẩm báo: "Đại vương, có người tự xưng là Lạc Doanh cầu kiến ngoài cung."
Nàng sững sờ, nhìn về phía cửa điện. Khi mới vào Tả gia, nàng tự xưng là Tả Thư, ca ca đã sửa lại cho nàng là "Lạc Thư", không cần đổi họ.
Mà giờ đây, có người đến Tề cung, tự xưng là Lạc Doanh.
"Choang" một tiếng, chén rượu trong tay nàng rơi xuống đất, rượu nâu loang lổ trên váy áo. Nàng không màng đến tiếng gọi của Tề Vương, loạng choạng đứng dậy khỏi bàn, bước ra ngoài.
Các vũ nữ ngừng múa, tiếng tơ trúc trong điện dần trở nên tĩnh lặng. Mọi người nhìn nàng từng bước từng bước đi ra ngoài.
Chân nàng như nhũn ra, chỉ cảm thấy như đang giẫm trên bông.
Khi bóng hình quen thuộc ấy bước vào từ ngoài điện, ánh nắng chói chang từ bên ngoài chiếu vào, dung mạo hắn dần trở nên rõ ràng. Nàng nghĩ rằng khi gặp lại, mình sẽ vỡ òa cảm xúc, lao vào lòng hắn.
Thế nhưng nàng chỉ khẽ gọi một tiếng "Ca ca".
Hắn cung kính hành lễ với nàng, ánh mắt trong trẻo, phản chiếu khuôn mặt nàng: "Lạc phu nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bảy năm, nàng đã đợi hắn quá lâu rồi.
Giữa họ, chỉ một tiếng gọi ấy, vậy là đủ.
Hắn tự xưng là huynh trưởng của nàng, cầu kiến ngoài cung, được thị vệ đưa vào cung.
Tề Vương hỏi: "Thư Nhi, đây có phải là huynh trưởng của nàng không?"
Nàng nhìn hắn thật lâu, cách bao nhiêu năm tháng, ánh mắt hắn lại một lần nữa chạm vào ánh mắt nàng, tâm hồn nàng rung động, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, là huynh trưởng của thiếp."
Sau tiệc yến, nàng và huynh trưởng đến sảnh phụ nói chuyện. Trong lòng nàng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu: "Lâu rồi không gặp, ca ca."
"Phải, ta và nàng đã lâu không gặp. Nàng vẫn như xưa, dường như chưa từng thay đổi."
Làm sao có thể không thay đổi được chứ?
Năm tháng trôi qua, vật đổi sao dời, tay nàng đã nhuốm đầy ô uế và m.á.u tươi, không còn là thiếu nữ ngây thơ vô tư lớn lên dưới sự che chở của hắn nữa.
Nàng run rẩy đưa tay lên, kéo vạt áo ra, để lộ bờ vai và cổ trần trụi trong không khí lạnh lẽo.
"Nhưng a huynh, ta đã không còn là ta của ngày xưa nữa. Chữ này khắc trên người ta đã theo ta mấy năm rồi, những năm qua ta đã làm rất nhiều chuyện bất đắc dĩ…"
Trên cổ nàng hiện rõ một chữ "Nô" bị đóng dấu.
Sau khi trở thành phi tần của Tề Vương, nàng đã tìm mọi cách để loại bỏ dấu vết này, nhưng chữ ấy như đã ăn sâu vào xương tủy nàng, nhắc nhở nàng mỗi khi nàng mặc quần áo vào mỗi buổi sáng, và cởi bỏ quần áo vào mỗi buổi tối, rằng nàng vẫn là nô lệ của Tề cung.
Nàng không biết làm thế nào để đối mặt với huynh trưởng. Nàng đã trở nên như thế này, liệu huynh trưởng còn bao dung nàng, còn yêu thương nàng vô điều kiện như trước nữa không?
Ngón tay hắn lướt qua chữ "Nô" ấy, từ từ chạm vào cổ nàng, cuối cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên má nàng.
"Trước khi đến đây, ta đã nghe nói về mọi chuyện của nàng ở Tề cung. Nàng không cần phải tự trách mình vì điều đó, bởi vì A Thư, ta cũng giống như nàng."
Nàng theo tay hắn, ánh mắt cúi xuống, rơi vào cổ hắn, nơi đó mờ mờ ảo ảo có một chữ "Tù" bị đóng dấu.