Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 50



 

"Chưa." Vệ Trăn đang thắt nút vải gạc, lúc này cũng nhận ra mình mặc quá mỏng manh, trong lòng căng thẳng kéo theo đầu ngón tay cũng căng thẳng, mãi mới thắt xong nút đứng dậy, không ngờ chân bị vướng vào tấm ván, cả người mất trọng tâm.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, kịp thời ôm lấy eo nàng.

 

Nửa người nàng ngã vào lòng hắn, hai tay vịn vai hắn miễn cưỡng đứng vững, mái tóc dài của thiếu nữ rũ xuống đầu gối hắn, mùi hương nồng nàn từ tóc nàng phả vào hắn, hòa quyện với mùi m.á.u tanh trên người hắn.

 

Ngày mưa lớn hôm ấy, lúc hắn quỳ xuống trước mặt nàng giúp nàng kiểm tra mắt cá chân bị thương, hai người dường như cũng ở tư thế mập mờ như vậy.

 

Hơi thở của thiếu niên thoang thoảng quấn quýt trước người, lướt qua làn da nàng qua một lớp vải mỏng, gây ra một cảm giác tê dại.

 

Má nàng nóng bừng, quay người rời khỏi vòng tay hắn.

 

Ánh mắt Kỳ Yến dừng trên khuôn mặt nàng, trán thiếu nữ lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, hàng mi dày hơi nhấc lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt hắn như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng rời đi.

 

"Ta đã khâu vết thương đơn giản và băng bó cho Thiếu tướng quân, ngày mai Thiếu tướng quân vẫn cần y công bôi t.h.u.ố.c lại." Nàng cúi đầu nói.

 

Kỳ Yến "ừm" một tiếng.

 

Vệ Trăn ngồi xổm xuống nhặt kéo, vừa lúc tay hắn vươn ra nhặt chiếc áo khoác ngoài vương vãi bên cạnh, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

 

Thịch thịch, gió đêm thổi vào cửa sổ, không phân biệt được đó là tiếng tim đập hay tiếng gió vỗ cửa sổ.

 

Vệ Trăn vừa định đứng dậy, đúng lúc đó bên ngoài điện vang lên một loạt tiếng bước chân.

 

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa điện. Người đến dừng lại ở cửa, ánh nến hắt bóng người lên cánh cửa.

 

"Là ta."

 

Là phụ thân của Vệ Trăn, Vệ Chiêu.

 

Vệ Chiêu đột nhiên gõ cửa: "Ta đi ngang qua viện của con, thấy đèn trong phòng con vẫn sáng, chưa ngủ sao? Đám thị vệ bên ngoài viện đâu?"

 

"Phụ thân?" Vệ Trăn vội vàng đứng dậy, đêm nay đám thị vệ bên ngoài viện đương nhiên đã bị Vệ Lăng dẫn đi, nàng nói: "Nữ nhi đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, phụ thân đến có việc gì?"

 

Vệ Chiêu đập cửa: "Con mở cửa, ta có chuyện muốn nói với con."

 

Vệ Trăn quay đầu, ra hiệu cho Kỳ Yến mau trốn đi, nhưng điện xá không lớn, nếu hắn lúc này xuống giường, ánh nến chắc chắn sẽ hắt bóng hắn lên cửa sổ, hắn có thể trốn đi đâu được?

 

Vệ Trăn nhặt chiếc áo choàng của nam tử rơi dưới đất, ném thẳng lên giường, rồi thổi tắt nến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Phụ thân, nữ nhi đã nghỉ rồi, trời đã khuya, ngày mai nói không được sao?"

 

Bên ngoài im lặng, lát sau, tiếng bước chân của Vệ Chiêu rời đi vang lên.

 

Vệ Trăn vừa định thúc giục Kỳ Yến rời đi, không ngờ tiếng bước chân bên ngoài lại quay lại, hóa ra là Vệ Chiêu đi rồi quay lại.

 

"A Trăn, con mở cửa."

 

Vệ Trăn đẩy Kỳ Yến lên giường, một tay tháo rèm đang được vén gọn ở hai bên giường xuống, che đi bóng người trên giường. Trong điện không thắp đèn, Vệ Trăn mò mẫm lên giường, bị vấp một cái, ngã vào chăn nệm.

 

Người trên giường đỡ vai Vệ Trăn, Vệ Trăn giơ tay che môi hắn, ra hiệu hắn đừng nói gì.

 

Trước đó Kỳ Yến xông vào đại điện, Vệ Trăn đỡ hắn vào xong vẫn chưa khóa cửa điện, Vệ Chiêu đập mạnh vài cái, cửa liền hé ra một khe hở.

 

Trong bóng tối tràn ngập cảm giác bí ẩn, nhưng Vệ Trăn trước mắt không nhìn thấy gì, nàng ngã vào lòng hắn, muốn đứng dậy, nhưng tóc lại bị cơ thể hắn đè lên, kéo đau điếng, lại không thể lên tiếng nhắc nhở hắn, chỉ có thể kéo chăn nệm che lên đầu hai người.

 

Tiếng bước chân bên ngoài cũng gần hơn.

 

"Phụ thân rốt cuộc có việc gì? Nữ nhi đã nghỉ rồi." Vệ Trăn lên tiếng.

 

Bước chân của Vệ Chiêu dừng lại ở cửa, nhìn vào trong cửa, chỉ thấy màn xanh rũ xuống, bên trong lờ mờ hiện ra một bóng người mơ hồ. Chiếc chăn phủ trên người nàng có vẻ hơi cồng kềnh, nhưng Vệ Chiêu không nghĩ nhiều.

 

"Hôm nay ta đến đây, vẫn là để nói chuyện hôn sự của con với Thái tử."

 

Ngón tay Vệ Trăn nắm chặt gối, Vệ Chiêu đã ở ngoài cửa, chỉ cần bước vào, chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng trên giường rõ mồn một.

 

Hơi thở của nam tử dưới thân phả vào cổ nàng, cảm giác cấm kỵ dọc theo xương sống leo lên, khiến trái tim Vệ Trăn khẽ run rẩy.

 

Vệ Chiêu nói: "A Trăn, con nói muốn từ hôn với Thái tử, thật là hoang đường, tuyệt đối không được bốc đồng nhất thời, nghe lời ta, sáng mai con liền đi gặp Vương hậu, nói rằng con đã bình tĩnh lại, sẽ không còn gây chuyện nữa."

 

Vệ Trăn không dám động đậy: "Phụ thân đừng nhắc đến chuyện này nữa, nữ nhi tự có suy tính."

 

Giọng ông ta đột nhiên cao lên: "Ngươi thì có suy tính gì?"

 

Vệ Chiêu không nhận được câu trả lời từ người trên giường, lại đẩy cửa thêm một chút.

 

Vệ Trăn định đứng dậy xuống giường, bị Kỳ Yến vươn tay nắm lấy, không cho nàng xuống.