Vệ Trăn chỉ muốn nhanh chóng dỗ người đi, lúc này cũng không muốn tranh cãi với hắn: "Phụ thân, hôn sự không phải nữ nhi có thể quyết định, tùy thuộc vào Quân thượng định đoạt."
Nghe nàng nhắc đến Sở Vương, Vệ Chiêu lúc này mới không xông vào.
Vệ Trăn ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi rượu nhạt, dường như từ người Vệ Chiêu, cũng vì mùi rượu này mà mùi m.á.u tanh trong điện giảm đi đáng kể.
Thần kinh Vệ Trăn căng thẳng tột độ. Nàng chống tay lên giường muốn đứng dậy, vô ý chạm vào vết thương của Kỳ Yến, nghe thấy hắn khẽ rên một tiếng.
Tiếng không lớn, nhưng trong đại điện tĩnh lặng như vậy, đủ để làm người ta giật mình.
Bên ngoài cửa, Vệ Chiêu im lặng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tim Vệ Trăn thắt lại, dùng gối che đầu Kỳ Yến, ngẩng đầu nói: "Phụ thân, nữ nhi thật sự muốn ngủ rồi."
Gió đập vào cửa điện, phát ra tiếng trục cửa nặng nề, như thể tiếng rên khẽ của thiếu niên vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vệ Chiêu cuối cùng cũng không bước vào trong phòng, trước khi đi, ông nhìn nàng nói: "Ngươi tự lo liệu cho tốt, yên tâm chờ gả, đừng gây chuyện liên lụy đến Vệ gia."
Cửa điện "rầm" một tiếng đóng lại, Vệ Trăn mềm nhũn người, ngửa đầu ngã xuống gối, mái tóc dài đen nhánh như mực xõa ra, thở hổn hển.
"Ta vừa nãy có chạm vào vết thương của ngài không?" Nàng hỏi.
Kỳ Yến nói: "Không có."
Thực ra là có. Máu từ n.g.ự.c hắn thấm ra, nhuộm đỏ băng gạc.
Hắn đứng dậy định xuống giường, vết thương truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng lại không thể đứng dậy, không khỏi nhíu mày chặt, cúi đầu nhìn nàng gối ở đó, mái tóc rối bù, má ửng hồng, một lọn tóc đen nhánh khẽ dính vào má, môi đỏ mấp máy thở dốc, là vẻ đẹp sống động, ngàn phần duyên dáng.
Vệ Trăn sáp lại gần, nàng không nhìn rõ gì cả, cứ thế xông thẳng đến, bờ môi đỏ mọng vừa vặn lướt qua làn da hắn.
Vừa nãy cũng vậy, cả khuôn mặt nàng gần như vùi vào hõm cổ hắn, nói chuyện với phụ thân, hơi thở mát lạnh đều phả vào tai hắn.
Nàng có biết mình hiện tại trông như thế nào không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến quay mặt đi, khẽ nói: "Áo khoác ngoài của nàng ở đâu?"
Giọng hắn trầm hơn không biết bao nhiêu so với trước đây, là kiểu giọng trầm khàn rất dễ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ m.ô.n.g lung.
Vệ Trăn ngây người một lúc mới phản ứng lại tại sao hắn lại nhắc đến áo khoác ngoài, ý là nàng mặc quá mỏng, khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Má Vệ Trăn lập tức đỏ bừng như máu.
Kỳ Yến xuống giường thắp lại một cây nến.
Khi ánh lửa chiếu vào mắt, Vệ Trăn theo bản năng nheo mắt lại. Nàng cầm áo khoác ngoài khoác lên người, còn Kỳ Yến cũng đã mặc xong quần áo, che đi phần thân trên trần trụi.
Ánh mắt Vệ Trăn vô tình lướt qua vòng eo của thiếu niên, bàn tay trái của nàng vẫn còn lưu lại cảm giác chạm vào cơ bắp trên eo hắn, năm ngón tay không khỏi khẽ cuộn lại.
Thiếu niên quay người lại, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn, trong mắt có chút tơ m.á.u nhạt, trông rất tiều tụy, điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt sáng như đá hắc diệu thạch.
Kỳ Yến bước đến: "Vừa nãy ta còn chưa kịp nói rõ với nàng. Kỳ gia không có chuyện gì, mấy ngày nay ta vẫn đi lại giữa kinh đô và biên giới Sở quốc, bận rộn thu thập chứng cứ, vì sợ lộ tin tức, nên vẫn không cho ai tiết lộ tin tức cho nàng, bây giờ mọi chuyện đã xử lý xong, đến nói cho nàng biết một tiếng."
Vệ Trăn hỏi: "Vậy nội gián xuất hiện trong Kỳ gia, thật sự là thúc phụ của ngài sao?"
"Phải." Giọng hắn rất bình tĩnh.
Nhưng bị người thân cận phản bội, làm sao có thể dễ chịu? Vệ Trăn hiểu tâm trạng của hắn. Huống hồ đó lại là thúc phụ ruột thịt đã lớn lên cùng hắn.
Kỳ Yến nói: "Kỳ Tuần và Thái tử vốn định nhân dịp thọ yến của Thái hậu lần này, lấy tội danh mưu phản để gây khó dễ cho Kỳ gia, xử tử ta và phụ thân ngay tại chỗ, trên tờ tội trạng viết Kỳ gia thông đồng với địch bán nước, thực ra tất cả đều là do Kỳ Tuần âm thầm giở trò, chính ông ta đã vận chuyển vũ khí và lương thảo của Kỳ gia ở biên ải cho Ngụy quốc."
Vệ Trăn nghe xong hít một hơi lạnh: "Ngụy quốc và Sở quốc đời đời chinh chiến, là kẻ thù truyền kiếp."
Nếu tội danh này thành công bị khép xuống, Kỳ Yến không phải không tìm được lỗ hổng để phản bác, mà là Thái tử ra tay quá nhanh, căn bản không cho Kỳ gia cơ hội tự chứng minh sự trong sạch.
Kỳ Yến nói: "Kỳ Tuần lấy danh nghĩa của ta đưa một y công đến chỗ Thái hậu, mục đích chính là ở đây. Một khi Thái hậu đột ngột qua đời, trong triều đình Sở sẽ không còn ai có thể nói giúp cho Kỳ gia, cũng tuyệt đối sẽ không đề cập đến việc lật lại án cho Kỳ gia."
Vệ Trăn lẩm bẩm: "Tại sao phải ép người vào đường cùng…"