Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 52



 

Kỳ Yến cười lạnh: "Ta cũng không hiểu, phụ thân đối đãi thúc phụ không tệ. Năm đó cả dòng họ Kỳ gia bị Sở Vương lưu đày, là phụ thân ta liều mạng bảo vệ ông ấy, vực dậy Kỳ gia, nay ngược lại là đệ đệ, vì cái gọi là quyền thế, lại bán đứng ông ấy."

 

Thiếu niên đứng yên lặng, ánh nến le lói trong điện chiếu lên dáng người thanh lãnh của hắn, lông mi hắn đen đậm, sắc mặt trắng bệch, bàn tay buông thõng bên hông khẽ run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

 

Vệ Trăn nói: "Ông ta sống lâu dưới sự cai quản của ngài và lão tướng quân, trong lòng không cam, thèm muốn quyền lực của Kỳ gia, bị tham lam làm mờ mắt, vì tham lam mà lựa chọn cấu kết với Thái tử."

 

Vệ Trăn không biết an ủi nàng thế nào, chỉ là nàng cũng từng nếm trải mùi vị bị người gọi là huynh trưởng phản bội và hãm hại, chuyện này người ngoài không thể can thiệp, đa phần cần tự mình từ từ tiêu hóa.

 

"Thiếu tướng quân sau này có tính toán gì?"

 

Thái tử hãm hại Kỳ gia, nào biết có phải ý của Sở Vương đằng sau hay không, ít nhất hiện tại Vương thất nhắm vào Kỳ gia đã rõ ràng.

 

Hắn nói: "Vẫn chưa định. Đợi ta về sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với phụ thân."

 

Vệ Trăn nhìn xuyên qua tấm sa mỏng màu xanh, thấy thiếu niên tựa vào cột giường, thân thể hơi trượt xuống không kiểm soát.

 

Kỳ Yến chống tay xuống đất muốn đứng dậy, nhưng những ngày này bôn ba liên tục, một sợi dây thần kinh trong đầu luôn căng thẳng, cả người đã đến giới hạn, nếu không phải vậy, vừa rồi hắn sẽ không vừa xông vào đại điện đã ngã vật ra, ngất đi trên người nàng.

 

Hắn tựa vào mép giường, thở hổn hển: "Xin lỗi, ta thực sự quá mệt."

 

"Không sao, bên ngoài trời vẫn còn mưa, ngài có thể đợi mưa tạnh bớt rồi đi."

 

Mưa bão xối xả khắp trời đất, nhưng trong gian điện này, mọi thứ lại đặc biệt yên tĩnh.

 

Bên ngoài màn yên ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi, ngay cả hắn cũng không còn tiếng động.

 

Vệ Trăn cẩn thận bước xuống giường, cố gắng không gây tiếng động, đi đến tủ mở cửa tủ ra, không tìm thấy chiếc chăn nào thừa, chỉ có thể lấy vài chiếc áo choàng của mình, đi đến bên thiếu niên, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.

 

Vệ Trăn nhìn hắn say ngủ thất thần một lát, rồi trở lại giường.

 

Trên chăn vẫn còn vương vấn hơi thở của thiếu niên, mùi trầm hương thanh khiết bao trùm, giam cầm nàng trong không gian nhỏ bé này.

 

Ý thức của nàng chìm sâu vào vực thẳm u tối, những chuyện xảy ra đêm đó ở kiếp trước, cũng hiện rõ mồn một trong giấc mơ…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiếp trước, nàng mạo hiểm thu nhận hắn, đêm đó hắn cũng tựa vào mép giường nghỉ ngơi như vậy. Nhưng Vệ Trăn nghe động tĩnh của người bên ngoài màn, chỉ cảm thấy giày vò như bị d.a.o cùn cắt thịt.

 

Hắn cũng một đêm không ngủ, trên người có mấy vết thương do tên bắn, mấy lần đau đến co quắp cả người.

 

Đến sáng hôm sau, Vệ Trăn bị tiếng động của người bên giường thức giấc.

 

Trước khi đi, hắn đưa cho nàng một miếng ngọc bội. Đó là một miếng Côn Sơn ngọc thượng hạng, chạm khắc hình tỳ hưu, dính đầy m.á.u bẩn, nằm yên lặng trong lòng bàn tay hắn.

 

Giọng hắn khàn khàn: "Đa tạ ơn cứu mạng của Vệ Đại tiểu thư, nếu có ngày gặp lại, dựa vào miếng ngọc bội này, Vệ Đại tiểu thư có thể tùy ý sai khiến ta làm việc, ta tuyệt không hai lời."

 

Vệ Trăn lắc đầu, biết miếng ngọc bội đó quý giá nên không nhận. Nhưng hắn đã nhét tín vật vào lòng bàn tay nàng, rồi quay người lao vào bóng tối.

 

Thế nhưng mưa lớn như trút, trong ly cung nguy hiểm rình rập khắp nơi, binh lính đều muốn g.i.ế.c hắn, hắn có thể đi đâu? Vệ Trăn không biết hắn đã thoát thân bằng cách nào.

 

Cũng trong giấc mơ của nàng, ngày hôm sau, tiếng chuông tang của Sở Thái hậu vang vọng khắp ly cung.

 

Không lâu sau, nàng thấy mình gả vào Đông Cung. Đại hôn long trọng, Thái tử nắm tay nàng, ngồi trên xe ngựa cao, hai bên đường dân chúng quỳ lạy và ca tụng.

 

Còn Kỳ Yến thì bặt vô âm tín, không ai biết hắn đã đi đâu. Hắn cứ như một hạt bụi rơi vào hồ nước, không còn thấy một chút dấu vết nào nữa.

 

Tuy nhiên, trong giấc mơ có một giọng nói nói với Vệ Trăn rằng đêm ở ly cung không phải là lần cuối cùng họ gặp nhau.

 

Có vẻ như rất lâu sau đó, khi nàng trở thành Sở Vương hậu, nàng còn có một lần gặp mặt hắn.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Chính lần gặp mặt đó đã khiến Cảnh Hằng và nàng hoàn toàn đoạn tuyệt.

 

Tiếng sột soạt bên tai vang lên, Vệ Trăn tỉnh giấc, thấy Kỳ Yến bên giường đã đứng dậy.

 

"Ngài muốn đi sao? Bên ngoài trời vẫn đang mưa."

 

"Trời sắp sáng rồi." Kỳ Yến quay đầu, thấy thiếu nữ trên giường mở mắt ngái ngủ, cố ý hạ giọng nói.

 

Nàng dùng hai tay vén tấm màn xanh ra, chân trần bước xuống giường, mái tóc dài óng ả được vén về phía trước, đôi mắt long lanh, vô tình toát lên vẻ ngái ngủ, càng tăng thêm một chút vẻ quyến rũ lười biếng.