Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 53



 

Kỳ Yến nói: "Ta phải đi rồi. Nếu không phải Vệ Đại tiểu thư nhắc nhở trước đó, Kỳ gia cũng không thể tránh khỏi tai họa. Ta nợ Vệ tiểu thư một ân tình. Ta vô cùng cảm kích."

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Không cần cảm ơn, thiếu tướng quân trước đây cũng đã giúp ta."

 

Kỳ Yến tháo một miếng ngọc bội từ thắt lưng ra, đưa vào tay nàng: "Vệ Đại tiểu thư sau này nếu gặp khó khăn, cứ cầm miếng ngọc bội này đến tìm ta, Kỳ gia nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, tuyệt không hai lời."

 

Hắn thấy ánh mắt Vệ Trăn khẽ chớp khi chạm vào miếng ngọc bội, hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

 

Vệ Trăn cười nói: "Không có gì. Chỉ là miếng ngọc bội này quá quý giá, ta không thể nhận."

 

Hắn nói những lời gần như không khác gì kiếp trước, miếng ngọc bội nằm trong lòng bàn tay hắn, dường như mang theo sức nặng của số phận, khiến Vệ Trăn khó thở.

 

Vệ Trăn nói: "Hôm đó ta thấy thư trong điện Thái tử, cũng chỉ là tiện miệng nhắc đến nội dung thư, không ngờ lại giúp được thiếu tướng quân một việc lớn như vậy, trong lòng vô cùng lo sợ, sao có thể nhận?"

 

Kỳ Yến nói: "Nhưng ta vẫn nợ nàng một ân tình, phải làm sao để trả đây?"

 

Vệ Trăn giúp hắn tránh được số phận kiếp trước, thực ra cũng là muốn trả lại ân tình hắn đã cứu nàng trong rừng ngày đó. Thực ra dù có hay không có tiền đề này, nàng cũng sẽ chọn giúp hắn.

 

Kỳ Yến nói: "Không cần câu nệ, nghĩ ra bất cứ chuyện gì cứ nói với ta là được."

 

Ánh trăng trong vắt xuyên qua cửa sổ, như dòng nước yên tĩnh đổ xuống người thiếu niên.

 

Nàng im lặng hồi lâu không nói, Kỳ Yến đang định bước ra cửa điện, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn.

 

Thiếu nữ nói: "Thiếu tướng quân nói bất cứ chuyện gì cũng có thể giúp ta?"

 

"Đúng vậy. Nếu nhất thời chưa nghĩ ra, sau này nhắc đến cũng không sao."

 

Vệ Trăn nói: "Ta thực sự có một chuyện khó giải quyết."

 

Hôn sự của nàng và Thái tử do quân thượng định đoạt, trừ khi quân thượng đổi ý, nếu không e rằng không thể tùy tiện hủy bỏ hôn ước đó. Nàng đương nhiên có thể chọn trực tiếp từ hôn, trở về phong địa phía Nam, đây cũng là đối sách hiện tại của Vệ Trăn. Nhưng ngay cả khi cuộc hôn nhân này Thái tử là người có lỗi trước, hậu quả mà nó mang lại, e rằng cũng không thể nhẹ nhàng bỏ qua được.

 

Nhẹ thì quân vương nổi giận, trách mắng nàng; nặng thì e rằng sẽ thu hồi phong địa của Vệ gia, sau này trên triều đình khắp nơi sẽ nhắm vào Vệ gia.

 

Nếu có phương pháp hòa bình hơn để từ hôn, giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất, tự nhiên sẽ tốt hơn.

 

Vệ Trăn nói: "Thiếu tướng quân có thể giúp ta từ hôn không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Yến hơi sững lại: "Nàng muốn từ hôn với Thái tử?"

 

Vệ Trăn gật đầu: "Đúng vậy. Từ khi đến kinh đô, ta đã bị ràng buộc khắp nơi, cuộc hôn nhân này không phải do ta mong muốn, hơn nữa những chuyện đã xảy ra trước đó, ta đã vô cùng căm ghét Thái tử. Thiếu tướng quân có thể giúp ta từ hôn không?"

 

Tuy nhiên, Vệ Trăn cũng không ôm hy vọng, dù sao chuyện này quá khó, có lẽ hắn cũng không tìm được cách nào.

 

Kỳ Yến chỉ trầm ngâm một lát rồi nói: "Được."

 

Một từ nhẹ nhàng như vậy, dường như đã khiến tảng đá đè nặng trong lòng Vệ Trăn được dời đi, nàng nở nụ cười: "Thật sự có thể sao?"

 

Kỳ Yến gật đầu: "Trong vòng ba ngày sẽ cho nàng một câu trả lời."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Trăn nói: "Được."

 

Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không có dấu hiệu tạnh mưa, nếu hắn cứ thế rời đi mà bị người khác bắt gặp, càng không hay.

 

Vệ Trăn đi đến bên cửa điện, nhẹ nhàng hé ra một khe hở.

 

Nửa đêm đã qua, những hộ vệ ngày hôm qua bị Vệ Lăng dẫn đi, lúc này đều đã trở về vị trí, trong số đó có người đang tựa vào cột hiên ngủ gật. Vệ Trăn gọi một người trong số đó, bảo hắn đưa những hộ vệ khác đi trước, tiện thể gọi Vệ Lăng đến.

 

Ánh trăng trong trẻo, mờ ảo lọt vào mắt nàng, như một dòng sông sao bị nghiền vụn.

 

Cửa sổ hé mở, gió mát thổi vào, Vệ Trăn quay đầu đối diện với ánh mắt hắn, hỏi: "Sao vậy?"

 

Kỳ Yến lặng lẽ dời ánh mắt đi, nhàn nhạt nói: "Không có gì."

 

Không lâu sau Vệ Lăng từ ngoài sân đi vào. Thiếu niên vừa bị thuộc hạ gọi dậy từ trong chăn, đang lúc tâm trạng không vui, khi bước vào đại điện nhìn thấy Kỳ Yến ở đó, lập tức tỉnh ngủ hoàn toàn.

 

"Huynh sao lại ở trong phòng a tỷ ta?" Vệ Lăng hỏi.

 

Vệ Trăn làm sao có thể giải thích nhiều như vậy với hắn, chỉ bước tới nói: "Đệ đưa Kỳ Yến đi đi, đừng để người ngoài nhìn thấy."

 

Vệ Lăng cau chặt mày nhìn Kỳ Yến, đẩy vào vai hắn một cái: "Không phải, sao huynh lại ở đây?"

 

Vệ Trăn thấy nắm đ.ấ.m của hắn không lệch chút nào mà giáng đúng vào vết thương của Kỳ Yến, vội vàng ngăn lại: "Đệ đừng đ.á.n.h ngài ấy."