Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 54



 

Thái độ này khiến Vệ Lăng không thể không nghi ngờ: "A tỷ, hai người rốt cuộc đã làm gì vậy, sao huynh ấy lại ở trong khuê phòng của tỷ?"

 

"Ta…" Kỳ Yến định mở lời, Vệ Trăn đã ngắt lời: "Ngài ấy vốn muốn tìm đệ, đêm qua đệ dẫn binh đi giúp đỡ, ngài ấy trong lòng cảm kích, đặc biệt đến tìm đệ, không ngờ lại vào nhầm phòng."

 

Ánh mắt nghi ngờ của Vệ Lăng lướt một vòng trên người Kỳ Yến: "Thật sao?"

 

Kỳ Yến nói: "Thật. Chuyện hôm qua đa tạ đệ."

 

Vệ Lăng thấy Kỳ Yến thái độ thành khẩn, không giống giả dối, lại thấy hắn nghiêng người gật đầu với Vệ Trăn: "Kỳ mỗ đã mạo phạm Vệ Đại tiểu thư, ngày khác nhất định sẽ đến tận nhà xin lỗi."

 

Nói xong hắn liền cáo từ, Vệ Lăng nhớ lời dặn của a tỷ, vội vàng bước nhanh theo sau.

 

Ra khỏi phòng, những sợi mưa phất vào mặt, Vệ Lăng vẫn thấy không đúng: "Kỳ Yến, huynh nói thật với ta, ta không tin huynh lại nhận nhầm phòng."

 

Kỳ Yến dường như rất bất lực: "Ngoài ra, ta còn có lý do nào khác để xuất hiện trong phòng của a tỷ ngươi sao? Thật sự là hôm qua đã nhớ nhầm phòng."

 

Và quả thực như lời hắn nói, Vệ Lăng không thể nghĩ ra lý do nào khác.

 

Chỉ là càng suy nghĩ kỹ, hắn càng thấy không đúng.

 

a tỷ không phải là người nhiệt tình, từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với mọi người, vừa rồi Vệ Lăng chỉ đẩy Kỳ Yến một cái, a tỷ đã lập tức lên tiếng ngăn cản. Kỳ Yến hắn có đức hạnh gì mà lại khiến a tỷ quan tâm đến vậy?

 

Hơn nữa, những hộ vệ bên ngoài điện của a tỷ trở về vào nửa đêm, nếu Kỳ Yến đường hoàng xông vào tẩm điện của a tỷ, hộ vệ nhất định sẽ bẩm báo với Vệ Lăng, mà Kỳ Yến vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, vậy nhất định là… hắn đã xông vào phòng a tỷ trước khi thị vệ trở về, và ở trong khuê phòng của nàng suốt một đêm!

 

"Kỳ Yến!" Vệ Lăng chợt nhận ra, phẫn nộ lên tiếng, Kỳ Yến đã giật lấy chiếc ô trong tay hắn, bước nhanh ra ngoài, không cho hắn một chút cơ hội nào để theo kịp.

 

Sau một đêm, mưa cuối cùng cũng ngừng rơi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi những hạt bụi lơ lửng trong không khí, Kỳ Yến cũng trở về tẩm cung nghỉ ngơi.

 

Chính điện Chương Hoa cung, rèm châu lung lay, ngăn cách nội điện và ngoại điện.

 

Sở Thái hậu đứng sau rèm, nhìn bóng dáng thiếu niên đang ngồi bó gối trên giường trong điện, khẽ thở dài.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Hoạn quan già bên cạnh đỡ bà: "Thái hậu cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thái hậu nghĩ, hôm qua Kỳ Yến đã đưa bằng chứng Thái tử hãm hại Kỳ gia đến tay, bà xem xong thì không thể kìm nén được sự phẫn nộ.

 

"Thái tử sao lại tàn nhẫn đến thế? Năm xưa phụ thân hắn thanh trừng Kỳ gia, nay hắn lại y hệt ra tay với Kỳ gia, đây là muốn đẩy Kỳ gia vào đường cùng sao…"

 

Thái hậu nắm chặt rèm châu trước mặt, hoạn quan già đặt tay lên lưng bà, khuyên bà nguôi giận.

 

Sở Thái hậu hạ giọng: "Không phải ta thiên vị A Yến, mà thật sự là đứa bé này đáng thương. Năm hai tuổi mẫu thân nó mất, sau đó được đưa vào cung, Sở Vương nói là thay mặt dạy dỗ, thực chất là ép Kỳ gia phải đưa người vào cung làm con tin."

 

"Ngươi còn nhớ năm nó năm tuổi không? Vương hậu đã bỏ t.h.u.ố.c vào hộp thức ăn của nó và Thái tử, nó phát hiện ra và tránh được, đứa bé này quả nhiên từ nhỏ đã thông minh. Nếu không phải chuyện này, ta cũng không thể đưa nó đến Chương Hoa cung tự mình nuôi dưỡng. Sau này nó lớn lên trở về bên phụ thân, ra vào quân doanh, có thể tự lập, ta cuối cùng cũng yên tâm một chút, không ngờ lần này về kinh dưỡng thương ở lại một năm, vẫn bị cặp phụ tử kia để mắt đến…"

 

Chính vì bà tự mình nuôi dưỡng, có tình cảm, nên đối xử với hắn như cháu ruột.

 

Khuôn mặt của lão thái hậu đầy nếp nhăn, là những rãnh sâu do mấy chục năm lao tâm khổ tứ để lại.

 

"Sáng nay ta đi gặp Quân thượng, hỏi chuyện hôm qua, ngài ấy nói hoàn toàn không biết gì về mưu đồ của Thái tử, thực sự là Thái tử làm sau lưng ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ cho Kỳ gia một lời giải thích, lời này thật hay giả, ta cũng không phân biệt được nữa."

 

Hoạn quan già nghe giọng bà khàn khàn, lặng lẽ cụp mắt xuống.

 

"Thái hậu, canh sâm sắp nguội rồi."

 

"Vào thôi."

 

Thái hậu được hoạn quan đỡ chậm rãi bước vào đại điện, người trên giường nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên.

 

"Đỡ hơn chưa? Y sư nói con bị cảm lạnh do dính mưa, phải nghỉ ngơi thật tốt, uống hết canh sâm rồi thì nằm xuống đi."

 

Kỳ Yến bó gối ngồi, giọng khàn khàn: "Không sao."

 

Khi hắn uống canh sâm, thái hậu đứng bên lư hương, mở nắp lư, thêm hương an thần vào lư hương.

 

"Thái tử không dung được con đến thế, nếu sau này hắn lên ngôi, ngày tháng của Kỳ gia sẽ càng khó khăn hơn. Nếu Sở quốc không dung được con, A Yến, con hãy đến Tấn quốc đi."