Vệ Trăn nói: "Những thứ phu phụ các ngươi nợ mẫu thân ta, nửa đời sau hãy từ từ trả."
Nàng dặn thị vệ: "Giữ chặt hai người này, ngày mốt sẽ khởi hành."
"Cha, nương!" Vệ Dao khản tiếng gọi, nàng vội vã chạy đến, thấy phu phụ Vệ Chiêu bị lôi đi, liền nhanh chân đuổi theo, cầu xin hộ vệ thả người ra.
Vệ Trăn dừng mắt trên người Vệ Dao.
Kiếp trước, Vệ Dao đã tốn bao công sức để vào cung, nhưng thực chất ngoài việc tranh sủng, từ đầu đến cuối nàng chưa từng làm tổn hại gì đến Vệ Trăn, phần lớn là do Vệ Chương đứng sau giở trò.
Kiếp này, Vệ Chương đã nhận được báo ứng xứng đáng, còn Vệ Dao…
Nàng cũng có số phận của riêng mình. Cần gì Vệ Trăn phải xen vào?
Vệ Trăn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với nàng.
Ánh nắng xuân chiếu lên người, Vệ Trăn thở phào một hơi, khẽ mỉm cười: "A Lăng, buổi trưa đã nghĩ ra ăn gì chưa?"
Vệ Lăng nói: "Ta đã sai người chuẩn bị một ít món ăn của Sở quốc, những món ngon này, đến Tấn quốc tỷ không ăn được nữa rồi."
Vệ Chiêu và Tống thị bị nhốt trở lại phòng ngủ cũ, còn Vệ Dao đi gặp hai người, lại bị mắng c.h.ử.i lần nữa, bị yêu cầu đi gặp thái tử để cầu xin cho họ.
Vệ Dao bị ép đến mức gần như suy sụp, khóc lóc t.h.ả.m thiết. Tối đó, nàng lấy đứa con trong bụng ra uy hiếp, cuối cùng cũng mời được thái tử đến.
Thái tử bước vào từ ngoài nhà, ánh hoàng hôn chiếu rọi: "Cô mang cho nàng một ít t.h.u.ố.c bổ, nàng cứ yên tâm dưỡng thai, nghĩ ngợi nhiều quá không tốt cho nàng và thai nhi. Nếu nàng vẫn muốn nói chuyện về cha nương nàng với cô…"
"A Dao à, cô cũng thực sự bất lực."
Vệ Dao ngồi bên bàn ngẩng đầu lên: "Ta chỉ hỏi Điện hạ một câu, khi nào Điện hạ đón ta vào cung?"
"Cứ đợi thêm một thời gian nữa." Cảnh Hằng cúi xuống ôm lấy vai nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mang đến cho nàng đều là t.h.u.ố.c bổ thượng hạng."
Cảnh Hằng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, đặt tay lên bụng dưới của nàng xoa xoa.
Vệ Dao bảo thị nữ đóng cửa, khi dựa đầu vào người hắn, một mùi hương mẫu đơn thoang thoảng xộc vào mũi nàng.
Vệ Dao nhạy bén nhận ra điều bất thường: "Điện hạ trước khi đến gặp ta đã đi gặp người phụ nữ khác?"
Cảnh Hằng thở dài: "Vẫn là tiểu thư Tống gia đó, dù sao cũng là mệnh lệnh của Vương hậu, cô cũng không thể trái lời, với nàng ta chẳng qua là diễn kịch thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Dao cười lạnh: "Diễn kịch, vậy thái tử biểu ca sẽ ôm nàng ta như ôm ta sao?"
Nàng kiên trì truy hỏi, Cảnh Hằng đưa tay xoa xoa thái dương nói: "Cô mấy ngày nay bị chính sự vây hãm, trong lòng đã đủ phiền rồi, Đại vương lệnh cô đi đưa tiễn Vệ Trăn hòa thân, ngày mốt phải rời Sở quốc, cô thực sự không có thời gian để cãi vã với nàng nữa."
"Biểu ca phải đi đưa tiễn Vệ Trăn hòa thân? Tại sao phải đưa tiễn nàng ta, lẽ nào biểu ca vẫn không buông bỏ được nàng ta sao?"
Cảnh Hằng nói: "Là chiếu chỉ của phụ vương, lệnh cô không thể không đi."
Vệ Dao đứng dậy khỏi bàn: "Nhưng nếu biểu ca không muốn đi, một mực từ chối, Đại vương lẽ nào còn có thể ép biểu ca?"
"Nàng căn bản không hiểu chuyện triều đình." Cảnh Hằng khẽ gõ gõ mặt bàn, sự kiên nhẫn dần mất đi: "Trời đã tối rồi, cô còn phải về cung trước khi cửa cung đóng."
Hắn quay người bước ra ngoài, bị Vệ Dao kéo lại: "Biểu ca đừng đi, người hãy cứu cha nương ta đi."
"Cô đã nói chuyện này không giúp nàng được."
Vệ Dao nhìn hắn từng chút một đẩy tay mình ra, nghẹn ngào nói: "Điện hạ nói đợi thêm một thời gian nữa sẽ đón ta vào cung, nhưng lại phải đưa Vệ Trăn đi hòa thân, chuyến đi này sẽ mất bao lâu?"
"Điện hạ căn bản đến bây giờ vẫn còn đang lừa dối ta!"
Ngày thường, Cảnh Hằng chắc chắn sẽ an ủi nàng thật tốt, nhưng hắn vốn đã bị chuyện đưa Vệ Trăn đi hòa thân làm cho phiền lòng, liền thiếu kiên nhẫn nói: "A Dao, nàng lấy cốt nhục trong bụng ra uy h.i.ế.p cô đến đây, đã là hoang đường cực độ rồi, còn muốn được voi đòi tiên nữa sao? Trên đời làm gì có người mẹ nào như nàng?"
Vệ Dao nói: "Điện hạ đang trách ta sao?"
Nàng khóc lóc kéo Cảnh Hằng, Cảnh Hằng giật mạnh tay ra khỏi vòng tay nàng, vừa bước được một bước, phía sau liền truyền đến tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Lưng hắn cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Vệ Dao úp sấp trên đất, thân thể đau đớn co quắp lại thành một khối, m.á.u đen từ dưới người nàng chậm rãi chảy ra.
"A Dao!"
Cảnh Hằng vén áo choàng quỳ xuống bên cạnh nàng. Vệ Chiêu phu phụ đang quan sát phía sau bình phong, nghe thấy động tĩnh cũng lập tức bước ra.
Tống thị kinh hô một tiếng, gọi ra ngoài: "Y công, mau tìm y công đến!"
Cảnh Hằng bế bổng nàng đặt lên giường.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.