Tỳ nữ thân cận của ta là Vân La phàn nàn: "Tiểu thư, người đây chẳng phải tự tìm khổ mà chịu sao? Quốc công phủ muốn gì có nấy, cớ gì người còn phải tự mình trồng trọt?"
Ta lắc đầu nói với nàng ấy: "Ngươi đi làm việc khác đi, chỗ này ta tự lo được."
Nàng ấy nghe vậy liền cười, vội vàng vứt chiếc gáo nước trong tay, nhanh chóng bỏ chạy.
Người khác không thể nào hiểu được.
Ta chỉ muốn dốc hết sức mình, để Cố Dật Bạch sống lâu thêm một chút.
Lời mẫu thân không đáng tin.
Nếu sau này thủ tiết, chưa chắc bà ta đã thực sự đón ta về.
Cố Dật Bạch sống thêm một ngày, cuộc sống của ta ở Quốc công phủ mới có thể bình yên thêm một ngày, nói không chừng còn có thể tiết kiệm thêm chút bạc phòng thân.
Ta đã quen dậy từ khi trời vừa sáng.
Cố Dật Bạch cũng sẽ thức dậy vào giờ này.
Chàng vừa ngủ dậy, tóc tai lòa xòa trước trán, ánh mắt mơ màng phân tán, mang một vẻ đẹp tuấn tú khác biệt.
"Khụ khụ khụ."
Chàng ho khan mấy tiếng.
Ta dừng bước, rót một chén nước đưa cho chàng.
"Khiến phu nhân phải hao tâm tổn trí rồi."
Chàng nhận lấy chén trà, ngón tay thô ráp khẽ lướt qua da thịt ta.
Tim ta khẽ rung động, liếc mắt nhìn khuôn mặt chàng một cách mơ hồ, rồi nhẹ giọng nói: "Không, không có gì. Thế tử có thể ngủ thêm một lát."
"Không ngủ nữa. Ta phải dậy luyện tập để không phụ tấm lòng khổ tâm của phu nhân."
Tai ta không khỏi nóng bừng.
Anan
Chàng vén chăn, khoác áo ngoài rồi sải bước đi ra.
Ban đầu ta nghĩ, Cố Dật Bạch sẽ đi đến thao trường hay một nơi nào đó để luyện tập.
Thế nhưng khi ta xách thùng nước đến hậu viện, chàng đã giúp ta làm đất.
Mặt trời gay gắt, trên trán chàng lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt.
Tay áo dài của Cố Dật Bạch được xắn cao, đường nét cơ bắp trên cánh tay gọn gàng đẹp mắt.
"Thế tử, việc nặng nhọc này cứ để ta làm đi."
Chàng quay đầu lại cười với ta: "Việc nặng nhọc gì mà nữ tử làm được, nam tử lại không thể làm?"
"Thế nhưng thân thể của chàng..."
"Không sao, phu nhân chẳng phải cũng bảo ta luyện tập nhiều sao?"
Chàng vung tay xuống đất một cái, ta không khỏi mở miệng: "Thế tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ừm?"
"Không đúng. Không phải thế này."
"Vậy phải làm sao?" Chàng cười tươi roi rói thẳng người dậy, dáng vẻ cao gầy che phủ lấy ta, cao hơn đầu ta một cái đầu.
Ta vòng ra sau chàng, vòng qua hai bên chỉnh lại vị trí tay chàng, nhưng vì sự chênh lệch vóc dáng, ta không thể ôm trọn.
Cố Dật Bạch cười khẽ một tiếng, đổi vị trí với ta, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai ta, ta ngứa ngáy rụt cổ lại, chỉ nghe chàng nói: "Phu nhân có thể chỉ giáo đôi điều không?"
Lời chàng vừa dứt, bàn tay liền đặt lên mu bàn tay ta.
Trong lòng ta giật mình, đột ngột quay mặt đi, không ngờ động tác quá mạnh, môi ta vô tình chạm nhẹ vào hàm dưới của chàng. Ta kinh ngạc "a" lên một tiếng.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng Cố Dật Bạch vẫn nghe thấy.
Chàng rũ mắt, hơi nghiêng nhìn ta.
Mặt ta đỏ bừng như lửa cháy lan rộng, từ má lan đến tận vành tai.
Tránh ánh mắt chàng đang nhìn tới, ta nắm chặt cuốc, luống cuống nói với chàng: "Thế tử, chàng đổ nhiều mồ hôi thế này, mau đi thay y phục đi, kẻo bị gió thổi, nhiễm phong hàn."
Cố Dật Bạch buông tay, lồng n.g.ự.c phập phồng, giọng nói khô khan: "Được."
Đợi bóng dáng chàng khuất xa, dây cung căng thẳng trong lòng ta mới được buông lỏng.
Ta trồng xong rau mầm, vạt váy dính đầy bùn đất, áo lót bên trong cũng ướt đẫm mồ hôi. Ta vội vàng sai Vân La đun nước, muốn tắm rửa rồi mới dùng bữa trưa.
Vẻ mặt Vân La có chút khó xử, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Ta đang thu dọn công cụ, không nghe rõ.
Đợi khi ta đẩy cửa phòng ngủ, một làn khói lượn lờ bao trùm cả căn phòng.
Thân trên Cố Dật Bạch trần trụi đang ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước xông lên khiến lông mày và đuôi mắt chàng hơi ửng đỏ, những giọt nước trong vắt lướt qua lồng n.g.ự.c săn chắc của chàng, chầm chậm chảy xuống, cơ bụng càng thêm…
Ta nuốt nước bọt, đang định rút lui.
Chàng đã ngẩng đầu nhìn về phía ta, lông mày khẽ cong: "Phu nhân, nàng cũng muốn tắm sao?"
Má ta nóng bừng, khóe miệng giật giật: "Ta đi phòng khác."
Thực ra trong lòng ta thắc mắc, sau khi thành thân, chàng chưa bao giờ tắm trong phòng ngủ của chúng ta, cớ gì hôm nay lại...
Chờ ta hoàn hồn, chàng đã mặc xong áo lót, sải bước đi về phía ta, bàn tay ướt át chạm vào cổ tay ta: "Không cần phiền phức vậy đâu, để Vân La thay nước là được."
Ta cụp mắt không dám nhìn chàng, tầm mắt vừa vặn dừng lại trên n.g.ự.c chàng.
Đuôi tóc đen như mực vẫn còn vương nước, trước n.g.ự.c chàng loang lổ những vệt nước lớn, cơ bắp ẩn hiện.
"Phu nhân?"
Thấy ta im lặng không nói, Cố Dật Bạch khẽ gọi ta một tiếng.
Ta đột ngột ngẩng đầu lên: "Được, ta đi gọi Vân La ngay đây."
Trong lúc ta quay người, một bàn tay hữu lực của chàng chống bên cạnh ta, ấn vào cánh cửa, giọng điệu mang theo vài phần trêu tức: "Phu nhân, đừng quên lau nước bọt."