Xuân Thâm Ngộ

Chương 10



Dưới ánh sáng ban mai, ta mặc bộ áo thường ngày màu biếc nhạt, không điểm phấn son, nhưng giữa chân mày vẫn mang theo một tia lo lắng rõ rệt.

 

Ánh mắt hắn mềm hẳn xuống, bước đến gần vài bước, đưa tay, rất nhẹ chạm vào một lọn tóc rơi bên má ta. 

 

Động tác thân thiết đến tự nhiên ấy khiến cả hai chúng ta đều hơi sững lại.

 

“Được.” 

 

Hắn đáp khẽ, giọng mang theo ý cười rất nhẹ: 

 

“Ở nhà chờ ta.”

 

Cho đến khi bóng lưng hắn biến mất sau bức bình phong, ta mới chậm rãi đưa tay lên, chạm vào nơi vừa bị đầu ngón tay hắn lướt qua. 

 

Chỗ ấy như vẫn còn sót lại một chút ấm áp.

 

Lòng ta, không sao bình tĩnh lại được.

 

Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

 

Buổi trưa, khi ta đang luyện chữ, người gác cổng đến báo rằng tiểu thư Tô Vân Hà đến thăm.

 

Ta khẽ nhíu mày.

 

Sau thọ yến ở Vương phủ, ta vốn nghĩ sẽ chẳng còn dây dưa gì với nàng ta nữa.

 

Nghĩ ngợi một chút, ta vẫn bảo người mời vào.

 

Hôm nay Tô Vân Hà ăn mặc rất giản dị, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ lo lắng hoảng hốt không giấu được. 

 

Vừa bước vào hoa sảnh, nàng ta đã cho lui người hầu, rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta, nước mắt như mưa:

 

“Hứa phu nhân! Xin người! Xin người hãy cứu Tĩnh ca ca của ta!”

 

8. Kinh tâm cầu cứu.

 

Trong hoa sảnh, hương trầm nghi ngút, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, nhưng hành động quỳ gối và khóc lóc đột ngột của Tô Vân Hòa lại khiến bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng đến mức khó thở.

 

Ta ngồi thẳng, không động đậy, nhìn nàng ta đang quỳ trước mặt với bộ dáng lê hoa đái vũ, chỉ khẽ nhíu mày.

 

Ta không vội đỡ lên, chỉ nhàn nhạt nói: 

 

“Tô tiểu thư làm vậy là có ý gì? Thế t.ử thân phận tôn quý, nếu có khó khăn, tự nhiên có Vương phủ và triều đình lo liệu, sao lại cần ta ra tay cứu? Nếu lời này truyền ra ngoài, đối với ngươi và cả Thế t.ử đều không thích hợp.”

 

Giọng ta bình tĩnh, mang theo sự lạnh nhạt, cũng nhắc nàng ta ý thức được sự mạo muội nguy hiểm trong hành động ấy.

 

Tô Vân Hà ngừng khóc một thoáng, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, dường như không ngờ ta lại phản ứng điềm tĩnh đến thế.

 

Nàng ta c.ắ.n môi, như hạ quyết tâm rất lớn, quỳ tiến thêm hai bước, hạ thấp giọng, gấp gáp nói với vẻ đầy hoảng loạn:

 

“Phu nhân! Chuyện này… chuyện này không phải khó khăn bình thường! Tĩnh ca ca… chàng ấy sợ là đã bị cuốn vào một rắc rối cực lớn rồi! Người duy nhất có thể cầu cứu… chỉ còn Hứa đại nhân!”

 

“Rắc rối?” 

 

Tim ta khẽ trầm xuống, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ. 

 

“Thế t.ử hành sự tự có chừng mực, Tô tiểu thư có lẽ quá lo rồi.”

 

“Không! Không phải vậy!” 

 

Tô Vân Hà lắc đầu thật mạnh, nước mắt lại tuôn ra: 

 

“Phu nhân, người có biết… có biết ngày săn xuân hôm đó…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng ta nói đến đây thì đột ngột ngừng lại, ánh mắt lóe lên, như mang theo nỗi kiêng kỵ rất lớn. 

 

Cuối cùng vẫn nghiến răng nói ra, thanh âm đè ép đến cực thấp, hệt như thì thầm:

 

“Ngày hôm đó ngựa bị kích động… vốn không… không hoàn toàn là tai nạn!”

 

Đầu ngón tay ta khẽ run, siết chặt lấy chén trà. 

 

Nàng ta quả nhiên biết! 

 

Thậm chí rất có thể còn tham dự vào!

 

Ta giữ vẻ mặt bình thản, chỉ hơi nhướng mày, lộ ra vừa đủ nghi hoặc cùng một chút bất mãn:

 

“Tô tiểu thư, chuyện này đã có định luận, chuyện ngựa bị kích động là ngoài ý muốn. Nay ngươi nhắc lại chuyện cũ, lời lẽ mập mờ, rốt cuộc là có ý gì? Nếu còn vọng ngôn vô căn cứ, xin thứ cho ta không thể tiếp chuyện.”

 

Ta làm bộ muốn đứng dậy.

 

“Phu nhân bớt giận!” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tô Vân Hà hoảng hốt túm lấy vạt váy ta, như túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chẳng còn để ý gì nữa, cuống quýt nói năng rối loạn:

 

“Là ta lỡ lời! Là ta hồ đồ! Nhưng… nhưng Tĩnh ca ca hiện tại bị người ta uy hiếp, chính là có liên quan đến chuyện ngày ấy!”

 

“Bọn họ… bọn họ nắm được một vài… vài dấu vết khi đó, ép chàng làm việc cho họ! Nay sự việc sắp bại lộ, bọn họ muốn vứt xe giữ soái, Tĩnh ca ca e rằng… e rằng khó giữ được mạng!”

 

Nàng ta khóc đến toàn thân run rẩy, không giống giả vờ chút nào:

 

“Những kẻ đó thủ đoạn thông thiên, tâm địa độc ác! Ngay cả Vương phủ có lẽ cũng không bảo vệ nổi chàng!”

 

“Giờ chỉ có Hứa đại nhân được thánh thượng tín nhiệm, lại… lại chính trực không khuất phục, có thể điều tra rõ chân tướng, rửa sạch oan khuất cho chàng! Xin phu nhân, nể tình… nể tình giao tình trước kia, khuyên Hứa đại nhân ra tay cứu mạng chàng!”

 

Trong lòng ta chấn động mãnh liệt.

 

Hóa ra Triệu Tĩnh lại bị uy h.i.ế.p vì việc này? 

 

Bọn họ? 

 

Thủ đoạn thông thiên? 

 

Ép hắn ta làm gì? 

 

Liên quan đến vận chuyển đường thủy? Hay thứ khác?

 

Vô số nghi vấn trào lên trong đầu ta. 

 

Nhìn Tô Vân Hà trước mắt gần như sụp đổ, lòng ta vừa phức tạp vừa khó nói rõ.

 

Ghét ư? Tất nhiên là có. 

 

Nhưng nếu đúng như nàng ta nói, Triệu Tĩnh cũng bị người ta nắm thóp thao túng, thậm chí còn có thể mất mạng…

 

Ta trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ hoàn toàn làm ngơ.

 

Không phải vì tình nghĩa xưa, mà bởi đây liên quan đến một mạng người, hơn nữa có thể còn vướng vào âm mưu lớn hơn.

 

Ta chậm rãi rút lại vạt váy mình, giọng vẫn bình tĩnh:

 

“Tô tiểu thư, những lời ngươi nói hôm nay, ta không nghe rõ câu nào cả. Nếu Thế t.ử thật sự gặp khó, nên bẩm báo Vương gia Vương phi, hoặc dâng thư lên triều đình cầu cứu, đó mới là chính đạo.”

 

“Ngoại thần sao có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện Vương phủ? Còn đại nhân nhà ta, thân là Hàn Lâm tu soạn, chức trách là tu thư viết sử, càng không tiện hỏi đến việc khác. Ngươi tìm lầm người rồi.”