Xuân Thâm Ngộ

Chương 11



Những lời ta vừa nói, vừa chỉ rõ quy củ, vừa tách biệt quan hệ, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

 

Tô Vân Hà mềm oặt ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ánh sáng hy vọng cuối cùng trong mắt nàng ta cũng tắt lịm, chỉ còn lại trống rỗng tuyệt vọng.

 

Ta không nhìn nàng ta nữa, cất giọng gọi:

 

“Vân Tú, tiễn khách. Tô tiểu thư thân thể không khỏe, đưa nàng ấy ra ngoài cho cẩn thận.”

 

Vân Tú đáp lời bước vào, khách sáo mà cứng rắn “mời” Tô Vân Hà đang thần hồn điên đảo ra khỏi hoa sảnh.

 

Hoa sảnh lại trở về yên tĩnh, chỉ còn hương trà đã lạnh và những lời kinh tâm động phách ban nãy quẩn quanh không tan.

 

Ta ngồi một mình bên cửa sổ, lòng rối như tơ vò.

 

Lời của Tô Vân Hà, bao nhiêu phần thật? Bao nhiêu phần giả?

 

Lại là một cái bẫy được bố trí tinh vi, muốn kéo cả Hứa Tuyên Kỷ xuống nước?

 

Hay Triệu Tĩnh thực sự đang lâm vào cảnh khốn cùng, bước đường tuyệt vọng?

 

Ta có nên nói cho Hứa Tuyên Kỷ biết không?

 

Nếu nói ra, liệu có phá vỡ bố cục của hắn? 

 

Đẩy hắn vào nguy hiểm hơn?

 

Đêm qua hắn vừa bị người dò xét, hôm nay Tô Vân Hà đã đến cầu cứu, thời điểm này… quả thật quá trùng hợp.

 

Nếu giấu đi… nhỡ đâu Triệu Tĩnh vì thế mà mất mạng…

 

Đầu ngón tay ta vô thức vuốt ve chiếc chén sứ lạnh, lòng ta kẹt giữa hai ngả, tiến thoái đều khó.

 

Mãi đến khi trời sẩm tối, Hứa Tuyên Kỷ mới trở về phủ.

 

Hôm nay trông hắn mệt mỏi hơn thường ngày, giữa hàng mày mang theo một tia nặng nề khó nhận ra. 

 

Nhưng khi bước vào phòng, nhìn thấy ta đang ngồi dưới ánh đèn chờ hắn, tia nặng nề ấy lập tức tan đi, thay bằng sắc ấm dịu.

 

“Chờ ta?” 

 

Hắn cởi áo choàng, hỏi một cách tự nhiên.

 

“Ừm.” 

 

Ta đứng dậy, đón lấy áo choàng giúp hắn treo lên, rồi rót cho hắn một chén trà nóng. 

 

“Hôm nay… việc trong nha môn rất bận sao?”

 

Hứa Tuyên Kỷ đỡ lấy chén trà, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay ta, cả hai đều khựng lại.

 

Hân ngẩng mắt nhìn ta, ánh mắt sâu như mặt nước đêm:

 

“Cũng tạm được. Chỉ là cuối năm khảo hạch, nhiều việc linh tinh.”

 

Hắn ngừng một chút, quan sát ta:

 

“Hôm nay sắc mặt nàng có vẻ mệt. Trong phủ có chuyện gì sao?”

 

Hắn nhạy bén, lập tức nhận ra sự khác lạ của ta.

 

Trong lòng ta giằng co, đầu ngón tay co lại.

 

Cuối cùng, lo lắng áp đảo tất cả. 

 

Ta không thể đ.á.n.h cược.

 

Nếu là bẫy, hắn phải biết để đề phòng, nếu Triệu Tĩnh thực sự nguy cấp… có lẽ hắn thật sự có cách giữ được cả hai bên.

 

Ta hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn hắn, quyết định thẳng thắn:

 

“Chiều nay, Tô Vân Hà đã đến.”

 

Bàn tay Hứa Tuyên Kỷ đang cầm ly trà khẽ dừng lại, ánh mắt chợt sắc bén:

 

“Nàng ta đến làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng điệu tuy bình tĩnh, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình.

 

Ta kể lại toàn bộ lời khóc lóc kia của Tố Vân Hà một cách khách quan nhất có thể, không thêm vào bất kỳ suy đoán hay cảm xúc nào của riêng ta, bao gồm cả việc nàng ta trong lúc hoảng loạn gần như thừa nhận chuyện ngựa hoảng loạn trong buổi săn xuân kia có nội tình, và lời cầu cứu nói rằng Triệu Tĩnh có thể bị người uy hiếp, tính mạng nguy hiểm.

 

Nói xong, trong sảnh chìm vào yên lặng. 

 

Ánh nến nổ lách tách, soi gương mặt nghiêng của Hứa Tuyên Kỷ sáng tối chập chờn. 

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm, không nhìn ra vui hay giận.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi đặt chén trà xuống, phát ra một tiếng khẽ, giòn và rõ.

 

“Nàng đáp lại thế nào?” 

 

Hắn hỏi, giọng không mang theo cảm xúc.

 

“Ta chưa từng đồng ý, chỉ nói chuyện này không hợp quy củ, bảo nàng ấy hãy tìm đến chính đường của vương phủ hoặc triều đình.” 

 

Ta thành thật trả lời, ngừng một chút rồi nhẹ giọng bổ sung: 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ta thấy chuyện này rất kỳ lạ, có lẽ… có lẽ còn có ý đồ khác.”

 

Ánh mắt Hứa Tuyên Kỷ rơi lên mặt ta, sự sắc bén dò xét dần hóa thành một loại dịu dàng phức tạp. 

 

Hắn bỗng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của ta: 

 

“Nàng làm rất tốt.”

 

Lời khẳng định của hắn khiến trái tim đang treo lơ lửng của ta hạ xuống đôi chút.

 

“Chuyện này.” 

 

Hắn trầm ngâm, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn: 

 

“So với dự đoán của ta, lại nổi lên mặt nước nhanh hơn. Chó cùng rứt giậu, xem ra bọn chúng đúng là đã cuống rồi.”

 

“Bọn chúng… là ai?” 

 

Ta không nhịn được mà hỏi.

 

Hứa Tuyên Kỷ nhìn ta, im lặng một lúc, cuối cùng mới nói: 

 

“Liên quan rất rộng, có lẽ dính đến tranh đoạt giữa các hoàng tử, tham ô trong vận chuyển lương thảo đường thủy, thậm chí buôn lậu quân khí. Triệu Tĩnh…”

 

Hắn hừ lạnh một tiếng: 

 

“Chưa chắc vô tội hoàn toàn, nhưng cũng có thể đúng là một quân cờ, mà giờ đã thành quân bị bỏ.”

 

Ta hít mạnh một hơi khí lạnh.

 

Ta biết nước rất sâu, nhưng không ngờ lại sâu đến mức này!

 

Hoàng tử, vận lương, quân khí! 

 

Bất cứ một chuyện nào trong đó cũng đủ tạo nên một cơn sóng dữ kinh thiên động địa!

 

“Vậy… chúng ta…” 

 

Ta vô thức dùng hai chữ chúng ta.

 

Hứa Tuyên Kỷ rõ ràng đã chú ý, trong mắt thấp thoáng một tia cười rất nhạt, nhưng lập tức bị sự nghiêm trọng thay thế:

 

“Chuyện này đã để nàng biết, nàng càng phải cẩn thận hơn. Những ngày tới, bất luận ai lấy bất kỳ lý do gì mời nàng ra ngoài hoặc gặp mặt, đều không được đồng ý. Ta sẽ tăng cường vệ phòng trong phủ.”

 

Hắn đứng dậy, bước đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như đêm tối:

 

“Hữu Dung.” 

 

Lần đầu tiên hắn gọi tên ta, giọng trầm thấp và trang trọng: 

 

“Hãy tin ta. Chuyện này ta đã có tính toán, tuyệt sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.”

 

Ánh mắt hắn quá mức chuyên chú, lời hứa quá đỗi nặng nề, khiến tim ta khựng lại một nhịp.

 

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu.