7. Sóng ngầm khẽ dâng.
Những ngày sau dường như lại trở về bình lặng như trước, nhưng vẫn có gì đó âm thầm thay đổi.
Sau hôm về từ Vương phủ, Hứa Tuyên Kỷ đối với ta càng thêm tỉ mỉ.
Hắn để ý khẩu vị của ta, trong thư phòng dần xuất hiện thêm những quyển du ký và tạp đàm ta thích.
Thậm chí, một lần nghỉ ngơi, hắn còn tự tay xắn tay áo, vào tiểu trù phòng, không biết tìm được công thức ở đâu mà nấu cho ta một bát tổ yến chưng đường phèn.
Tuy lửa hơi vụng về, nhưng hương vị lại bất ngờ thanh ngọt.
Ta nâng bát tổ yến còn ấm trên tay, nhìn gương mặt hắn bị khói bếp hun đỏ lên một mảng, trong lòng ta, lớp băng mỏng cứng đầu kia lại lẳng lặng tan thêm một góc.
Ta cũng bắt đầu thử chăm lo cho hắn một vài việc vặt, như sắp xếp lại sách hắn thường đọc, hay để lại một ngọn đèn và phần đồ ăn khuya được giữ ấm mỗi khi hắn về trễ.
Giữa ta và hắn, lời nói vẫn không nhiều, nhưng đã dần có một loại ăn ý lặng lẽ.
Hôm nay, Hứa Tuyên Kỷ tan triều trở về phủ, giữa hai hàng lông mày mang theo một tia nghiêm nghị khó nhận ra.
Lúc dùng bữa tối, hắn như vô tình nói:
“Gần đây kinh thành không yên ổn cho lắm. Có mấy nhà quan lại bị trộm đêm đột nhập, tuy không thương tổn tính mạng, nhưng cũng mất đi kha khá tài vật.”
“Phu nhân bình thường nếu không có chuyện gì, sau chạng vạng liền ít ra ngoài. Trong phủ ta cũng đã tăng thêm hộ vệ tuần tra canh giữ.”
Tay ta cầm đũa khẽ khựng lại, ngước mắt nhìn hắn:
“Chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện gì?”
Ta nhạy bén nhận ra, điều hắn đề cập tuyệt không phải đám trộm vặt tầm thường.
Hứa Tuyên Kỷ liếc ta một cái, tựa như thưởng thức sự nhạy bén ấy nhưng lại không nói sâu:
“Chỉ là vài tên tiểu tặc ban đêm, bệ hạ đã lệnh Kinh Triệu Doãn điều tra nghiêm ngặt. Không cần quá lo lắng.”
Tuy hắn nói nhẹ như gió, nhưng ta vẫn ghi nhớ trong lòng.
Mấy ngày kế tiếp, ta phát hiện xung quanh phủ đệ đúng là nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Thời gian Hứa Tuyên Kỷ hồi phủ cũng càng lúc càng thất thường, có khi mãi đến đêm khuya mới về, mang theo khí lạnh và hơi sương.
Đêm ấy, ta đã ngủ rồi, lại bị tiếng động mơ hồ ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc.
Hình như là tiếng bước chân rất nhẹ, cùng tiếng nói chuyện đè thấp, truyền từ hướng thư phòng.
Ta khẽ sinh nghi, khoác áo đứng dậy, nhẹ bước đi đến cánh cửa chạm trổ nối giữa phòng ngủ và thư phòng, nghiêng tai lắng nghe.
Trong thư phòng đèn nến sáng rực, in bóng hai người mơ hồ.
Một là Hứa Tuyên Kỷ, người còn lại thân hình to lớn, cách ăn mặc trông như hộ vệ.
“... xác định là nhằm vào sổ sách vận chuyển đường thủy?”
Là giọng Hứa Tuyên Kỷ, thanh âm đè ép cực thấp nhưng lại mang theo một luồng sắc lạnh.
“Đúng vậy, đại nhân. Đối phương thân thủ lưu loát, giống như người trong quân, lại cực kỳ quen thuộc bố cục của kho hồ sơ Hộ Bộ. Nếu không phải chúng ta đã phòng bị từ trước, chỉ sợ…”
Giọng tên hộ vệ khàn khàn, mang theo dư âm hoảng hốt.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sổ sách đã an trí ổn thỏa?”
Hứa Tuyên Kỷ cắt ngang.
“Đã theo lời dặn của đại nhân, chuyển đến nơi an toàn. Chỉ là… đại nhân, lần này đối phương thất thủ, chỉ e sẽ không chịu bỏ qua. Hiện ngài đang ở nơi sáng, lại vừa mới đại hôn, thuộc hạ lo rằng…”
“Không sao.”
Giọng Hứa Tuyên Kỷ trầm ổn, nhưng mang sức mạnh khiến người ta yên tâm.
“Bọn chúng đã ch.ó cùng rứt giậu, nghĩa là chúng ta đã chạm gần đến lõi sự việc rồi. Bảo vệ sổ sách thật tốt, tăng thêm nhân thủ, âm thầm bảo vệ an nguy của phu nhân, không được để xảy ra sơ suất.”
“Rõ!”
“Còn nữa, phía Hoài Nam Vương phủ, gần đây có dị động gì không?”
“Thế t.ử Triệu Tĩnh hình như qua lại rất mật thiết với công t.ử nhà Thị Lang bộ Binh, nhiều lần bí mật gặp nhau tại Túy Hiền Lâu ở phía nam thành.”
“Phía phủ Tô học sĩ thì không thấy gì đặc biệt, chỉ là Tô tiểu thư gần đây thường đến chùa Tĩnh Tâm ngoài thành dâng hương, mỗi lần là ở suốt nửa ngày.”
“Chùa Tĩnh Tâm…”
Hứa Tuyên Kỷ trầm ngâm chốc lát.
“Tiếp tục theo dõi, bất kỳ động tĩnh nào, lập tức báo.”
“Thuộc hạ rõ.”
Trong thư phòng rơi vào một khoảng lặng ngắn, sau đó là tiếng giấy tờ lật nhẹ.
Ta nín thở, lặng lẽ lui về cạnh giường, tim lại đập thình thịch.
Vận chuyển đường thủy? Người trong quân?
Hoài Nam Vương Phủ? Thị lang bộ Binh?
Tuy ta sống lâu trong khuê phòng, nhưng cũng biết vận chuyển đường thủy liên quan đến thuế quốc khố và lương thảo cung ứng kinh thành, xưa nay là miếng mồi béo bị tranh giành của các phe phái, trong đó nước sâu khó dò.
Mà Hứa Tuyên Kỷ thân là Hàn Lâm viện tu soạn, theo lý chẳng trực tiếp dính vào chuyện này…
Rốt cuộc hắn đang âm thầm điều tra thứ gì?
Lại còn khiến đối phương không tiếc liều mình xông vào kho hồ sơ Hộ Bộ?
Hơn nữa, vừa rồi, hắn còn đặc biệt nhắc phải bảo vệ an nguy của ta…
Một dòng ấm áp khó nói thành lời, lẫn cùng lo lắng, chậm rãi lan qua tim ta.
Hắn không chỉ xem ta như người cần báo ân mà an trí trong hậu viện.
Trong thế giới đầy phong ba bão táp của hắn, hắn đã vạch ra một vùng bình yên, đặt ta vào nơi an toàn nhất.
Ngày hôm sau dùng bữa sáng, dưới mắt Hứa Tuyên Kỷ có một vệt xanh nhạt, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh ôn hòa như thường, tựa hồ cuộc mật đàm trong thư phòng tối qua chỉ là một giấc mộng hư ảo.
Ta cũng không hỏi nhiều, chỉ khi hắn đứng dậy chuẩn bị đến nha môn, ta nhẹ giọng nói một câu:
“Đại nhân… vạn sự cẩn thận.”
Bước chân Hứa Tuyên Kỷ khựng lại, hắn quay đầu nhìn ta.