Hộ vệ siết chặt binh khí, căng thẳng nhìn quanh rừng cây âm u.
Mặt ta tái nhợt, tim đập như muốn phá lồng ngực, nhưng ta buộc bản thân phải trấn tĩnh.
Ta ngồi xuống, nhanh chóng lục soát người bà lão.
Đối phương đã g.i.ế.c người diệt khẩu, chứng tỏ bà ta chắc chắn biết bí mật gì đó!
Ngón tay ta chạm phải một vật cứng, giấu trong túi bí mật ở thắt lưng.
Ta lấy ra, là một bùa hộ thân nhỏ, bọc bằng tấm vải dầu.
Không kịp xem kỹ, ta nhét vào tay áo, đứng bật dậy:
“Đi!”
Ba người nhanh chóng quay trở lại theo con đường cũ, bước chân vội vã.
Khi đi qua hành lang, chuẩn bị trở về tiền viện, bỗng cửa một căn thiền phòng bên cạnh kẽo kẹt mở ra.
Một cô nương mặc trang phục bình dân nhưng tinh xảo, đội mũ trùm, bước ra, phía sau là hai nha hoàn cúi đầu theo sau.
Dù là hình thức của một khách hành hương thường nhật, nhưng khí chất toàn thân cùng vải lụa thượng hạng lộ ra thoáng qua, tuyệt đối không phải người thường.
Hai bên nhìn nhau, đều sững sờ.
Cô nương đó ánh mắt dừng lại trên thần sắc hơi hốt hoảng và những hộ vệ cảnh giác phía sau ta, khuôn mặt dưới mũ dường như xoay về phía ta.
Tim ta đập thình thịch!
Hình bóng này… tư thế này…
Gần như đồng thời, một cơn gió núi thổi qua, khẽ nhấc một góc màn trắng trên mũ cô nương, chỉ là thoáng nhìn, nhưng ta thấy rõ ràng!
Đó là một gương mặt được dưỡng nhan cẩn thận, vừa oai nghiêm vừa kiêu sa, lúc này lại thoáng vẻ nghi ngờ pha chút lạnh lùng!
Hoài Nam Vương phi!
Sao bà lại ở đây?!
Ngay khi vụ án vừa xảy ra?
Xuất hiện ở căn thiền phòng hẻo lánh này với trang phục kín đáo như vậy?
Bốn mắt chạm nhau, không khí lập tức đông đặc, như sóng dữ dâng trào mà không một tiếng động.
Vương phi rõ ràng cũng nhận ra ta, ánh mắt dưới mũ bỗng sắc như kim băng, vừa kinh ngạc vừa dò xét, rồi nhanh chóng hạ xuống, biến thành vẻ ngạc nhiên vừa đủ:
“Hứa phu nhân? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tim ta đập loạn, đầu óc vang lên cảnh báo, nhưng ta vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí lộ ra một chút mệt mỏi và sầu thương vừa đủ:
“Hoài Nam Vương phi. Tâm thần ta bất an, muốn đến chùa để tĩnh tâm, cầu Phật độ cho phu quân sớm thanh minh khuất tội.”
Ta khẽ khom người hành lễ, giọng nghẹn ngào:
“Người cũng đến dâng hương sao?”
Vương phi liếc qua ta, lại nhìn về phía hộ vệ và Vân Tú đứng sau, dường như đ.á.n.h giá lời nói của ta có thật hay không, rồi thở dài, giọng trở về êm dịu như thường:
“Ừ, vương phủ gần đây cũng nhiều chuyện phiền phức, đến cầu chút yên lòng.”
Bà dừng một lát, vẻ vô tình hỏi:
“Phu nhân có thấy một vị sư bà đang tu hành ở đây không? Khoảng sáu mươi tuổi, mỗi lần ta đến đều trò chuyện về Phật pháp với bà ấy.”
Bàn tay ta trong tay áo siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Bà đang thử ta! Đang tìm vị lão ni cô vừa bị hại!
“Chưa thấy.”
Ta hạ mắt, che đi sóng mắt, nói:
“Ta chỉ dâng hương, không quấy rầy nơi tu hành.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Vương phi im lặng một thoáng, dường như cân nhắc lời ta, cuối cùng mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì không quấy rầy phu nhân tĩnh tâm nữa. Ta cũng nên về vương phủ.”
Bà nói, ánh mắt nhìn ta đầy hàm ý, rồi dẫn nha hoàn đi trước, hướng cửa chùa rời đi.
Ta đứng nguyên chỗ, đến khi bóng dáng bà khuất sau cổng núi mới thở ra một hơi dài, lưng đã ướt mồ hôi lạnh.
“Phu nhân…”
Vân Tú run giọng.
“Đi!”
Ta không dừng lại, lập tức dẫn người xuống núi.
Xe ngựa phi nhanh về thành.
Trong khoang xe, ta mới dám lấy bùa hộ thân tìm được trên người bà lão ra.
Tay run mở tấm vải dầu, bên trong không phải bùa chú, chỉ là một cuộn giấy mỏng như cánh ve.
Mở ra, chữ viết nhỏ li ti, ghi chép ngày tháng, số tiền bạc và những cái tên như mật mã!
Ở cuối trang, có một địa chỉ, Hẻm Cây Hoè, phía Nam thành, nhà thứ bảy.
Tim ta lại đập nhanh hơn bao giờ hết!
Đây chẳng khác gì một cuốn sổ ghi chép bí mật! Còn địa chỉ kia…
Ta bỗng nhớ đến danh sách mà Hứa Tuyên Kỷ để lại!
Trên đó có một cái tên kèm theo một điểm liên lạc, dường như nằm ngay gần Hẻm Cây Hoè, phía Nam thành!
Chẳng lẽ bà lão kia lại là một nhân chứng quan trọng?
Hay là người trung gian chịu trách nhiệm truyền tin, cất giữ sổ sách?
Hoài Nam Vương phi xuất hiện ở đó, là để bịt miệng?
Hay để lấy lại thứ gì đó?
Vô số manh mối đan xen trong đầu ta, dần dần vẽ ra một bức tranh mờ ảo nhưng khiến lòng lạnh buốt.
Ta phải ngay lập tức đến địa chỉ đó!
“Không đến phủ Quốc công nữa.”
Ta ra lệnh cho tài xế:
“Đi thẳng Hẻm Cây Hoè, phía Nam thành! Đi đường vòng, cẩn thận kẻo có người theo dõi!”
Xe ngựa lại đổi hướng, hoà vào những con phố rối rắm của kinh thành.
Nhưng ngay khi xe sắp vào hẻm, phía trước bỗng vang lên tiếng ồn ào dữ dội, tiếng khóc la t.h.ả.m thiết!
Cột khói đen đặc bốc lên trời!
“Cháy rồi! Cháy rồi! Mau cứu hỏa!”
Tiếng người hét vang khàn đặc.
Ta giật bạt xe lên, tim lập tức rơi xuống vực sâu, nơi cháy chính là Hẻm Cây Hoè!
Và hướng đó… chính là nhà thứ bảy!
Ngọn lửa bùng lên đỏ rực chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của ta.
Đối phương luôn đi trước một bước…
12. Sự thật trong lửa đỏ.
Ngọn lửa bùng cao nhuộm nửa bầu trời phía Nam thành thành màu cam rực báo điềm gở, khói dày cuồn cuộn, kèm tiếng nổ của gỗ và tiếng khóc la, cầu cứu của đám đông.
Xe ngựa chẳng thể tiếp cận đầu hẻm, bị dòng người hoảng loạn chạy tán loạn và dân binh sĩ cứu hoả từ xa kéo đến chắn lại, không còn lối nào thông thoáng.
“Phu nhân! Trước mặt không qua được! Lửa quá lớn rồi!”
Phu xe hốt hoảng quay lại hét.