Xuân Thâm Ngộ

Chương 18



Ta siết chặt cửa sổ, khớp tay trắng bệch, nhìn ngọn lửa nuốt trọn mọi thứ, lòng từng chút một rơi xuống băng giá.

 

Nhà thứ bảy… địa chỉ quan trọng, nơi có thể cất giữ nhân chứng hoặc bản gốc sổ sách, đang bị lửa dữ tàn nhẫn thiêu rụi!

 

Có phải tai nạn? Hay lại một vụ bịt miệng chính xác lần nữa?!

 

Đối phương thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy, không để lại một chút cơ hội!

 

“Phu nhân, chúng ta…” 

 

Vân Tú run giọng, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta.

 

“Xuống xe!” 

 

Ta bật cửa, giọng khàn đặc vì căng thẳng và khói bụi: 

 

“Đi xem thử!”

 

Ta phải xác nhận! Dù chỉ còn lại tro tàn, ta cũng phải biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!

 

Hộ vệ khó nhọc mở đường phía trước, dẫn chúng ta len qua dòng người hỗn loạn. 

 

Làn nhiệt táp vào mặt, da thịt nóng rát. 

 

Tiếng khóc la, nước văng, tiếng sập nhà vang rền tai.

 

Càng tiến vào Hẻm Cây Hoè, cảnh tượng càng t.h.ả.m khốc. 

 

Con hẻm hẹp giờ đã thành biển lửa, nhiều nhà bị ảnh hưởng, người dân khóc la cứu vớt tài sản ít ỏi, hoặc tuyệt vọng nhìn ngôi nhà bị thiêu rụi.

 

Vị trí của nhà thứ bảy bị cháy dữ dội nhất, gần như chỉ còn trơ khung, nước từ vòi cứu hỏa vừa tưới lên liền bốc thành hơi trắng, không thể tiếp cận.

 

“Xong rồi… tất cả xong rồi…” 

 

Một binh lính cứu hỏa đầy tro bụi ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:

 

“Người trong nhà… chắc là chẳng còn ai…”

 

Lòng ta nghẹn lại, vội nắm lấy tay một viên lính đang giữ trật tự, gấp hỏi: 

 

“Sai gia! Nhà này… có ai thoát ra được không?”

 

Viên lính bị khói làm cay mắt, bực bội vẩy tay ra:

 

“Ai mà biết! Lửa bùng quá nhanh! Như cùng lúc bốc cháy từ bên trong! Khi phát hiện thì đã muộn! Đừng nói người, chuột cũng chạy không thoát!”

 

Cùng lúc cháy lên? Chuyện này nghe như là phóng hỏa có chủ ý!

 

Ngay lúc đó, bên ngoài đám đông bỗng náo động, vài tên quan viên mặc đồng phục của Kinh Triệu Doãn ra sức hô to, xô đám người ra ngoài. 

 

Người đứng đầu trông nghiêm nghị, hô lớn:

 

“Nhường đường! Tất cả nhường đường! Kinh Triệu Doãn đang điều tra vụ án! Người ngoài không được lại gần!”

 

Họ lao thẳng đến nhà thứ bảy đã trở thành đống đổ nát, đẩy lùi các hàng xóm và binh lính cứu hoả vẫn còn cố gắng dập lửa.

 

“Phùng đại nhân có lệnh! Vụ này liên quan án quan trọng, toàn bộ do Kinh Triệu Doãn tiếp quản! Mọi người không được lại gần, vi phạm sẽ coi là đồng phạm!” 

 

Người dẫn đầu hô vang, thuộc hạ lập tức dựng rào, bao vây đống đổ nát.

 

Án quan trọng? Tiếp quản? 

 

Lòng ta lập tức vang lên chuông cảnh báo! 

 

Người của Phùng Kỳ Dung đến quá nhanh! 

 

Nhanh như thể đã chờ sẵn ở quanh đây!

 

Họ không phải đến cứu hỏa hay điều tra, mà là phong tỏa hiện trường, huỷ diệt mọi chứng cứ còn sót lại!

 

Ta nhìn thấy họ hệt như đang khảo sát hiện trường, nhưng đuổi hết những hàng xóm có thể biết chuyện ra ngoài, trong lòng lạnh buốt. 

 

Bàn tay phía sau màn tối, quyền lực lớn đến mức thao túng cả quan phủ một cách công khai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không thể ở lại nữa. 

 

Ta đứng ở đây cảm thấy lạc lõng, nếu bị người của Phùng Kỳ Dung nhận ra, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

 

Cuối cùng, ta liếc nhìn đống đổ nát đang cháy dữ dội, nghiến răng, thì thầm:

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

Trở lại xe ngựa, cả đường không ai nói gì. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta dựa vào thành xe, nhắm mắt lại, tay trong ống tay áo siết chặt cuốn sổ sao chép mỏng như cánh ve và tấm phù hiệu hắc thiết, đầu ngón tay lạnh buốt.

 

Các manh mối dường như lại đứt quãng. 

 

Nhân chứng có thể đã bị thiêu trong biển lửa, vật chứng… cuốn sao chép trong tay ta nếu không có bản gốc chứng minh, giá trị cũng giảm đi nhiều. 

 

Đối phương từng bước áp sát, mỗi chiêu đều chí mạng. 

 

Và ta, dường như luôn chậm một bước. 

 

Cảm giác bất lực sâu sắc siết chặt trái tim.

 

Xe ngựa chạy về Hứa phủ. 

 

Cổng phủ vẫn đóng kín, bầu không khí ngột ngạt. 

 

Vừa xuống xe, quản gia đã bước tới, nét mặt nghiêm trọng:

 

“Phu nhân, may quá người đã về! Trong cung… trong cung có người đến!”

 

Tim ta lập tức căng lên: “Trong cung?”

 

“Là nữ quan phụ trách việc của Hoàng hậu, đã chờ từ lâu.”

 

Hoàng hậu? Vào lúc này sao? 

 

Ta hít một hơi thật sâu, chỉnh lại mái tóc và váy áo hơi xộc xệch, nhanh bước vào hoa đình.

 

Trong phòng, một nữ quan trung niên ăn mặc chỉnh tề, thần sắc nghiêm nghị đang nhấp trà, thấy ta bước vào, đặt chén xuống, đứng lên cúi đầu hơi nghiêng:

 

“Hứa phu nhân.”

 

“Đã khiến cô cô đợi lâu rồi.” 

 

Ta hành lễ, trong lòng thấp thỏm, không biết đây là phúc hay họa.

 

Nữ quan ấy đưa mắt dừng lại trên gương mặt hơi tái nhợt của ta một thoáng, giọng điệu thì vẫn ôn hòa:

 

“Hoàng hậu nương nương nghe chuyện của Hứa Tu soạn, vô cùng để tâm. Lại biết phu nhân gần đây bị kinh sợ, đặc biệt sai nô tỳ đến thăm hỏi, đồng thời ban tặng d.ư.ợ.c liệu an thần bồi bổ.”

 

Tiểu thái giám phía sau nàng lập tức dâng lên mấy chiếc hộp gấm tinh xảo.

 

“Thần phụ tạ ân Hoàng hậu nương nương.” 

 

Ta vội vàng tạ ơn, nhưng trong lòng không dám thả lỏng.

 

Hành động này của Hoàng hậu, là thuần túy trấn an, hay ẩn chứa dụng ý khác?

 

Nữ quan khẽ ra hiệu cho những người khác lui xuống, trong hoa đình chỉ còn lại hai chúng ta.

 

Nàng bước gần lại một chút, hạ thấp giọng, ngữ khí vẫn bình tĩnh nhưng mang theo sự trang trọng không cho phép phản bác:

 

“Nương nương bảo nô tỳ mang lời này cho phu nhân.”

 

Ta nín thở, toàn thân căng thẳng.

 

“Thánh tâm của Bệ hạ sáng tỏ, đã biết rõ dòng nước đục ngầm cuộn trong kinh thành. Nhưng nước quá trong thì không có cá. Muốn câu được cá lớn, cần phải kiên nhẫn… lại càng phải để ‘mồi thơm’ bình yên vô sự.”

 

Ta giật mình ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm bình lặng của nữ quan.

 

Bệ hạ đã biết! Câu cá lớn! Mồi thơm vô sự!