Xuân Thâm Ngộ

Chương 19



Câu nói ấy như một tia chớp xé rách đêm đen, lập tức soi sáng toàn bộ suy nghĩ đang hỗn loạn của ta!

 

Thì ra Bệ hạ hoàn toàn không bị che mắt, có lẽ từ lâu Người đã nhận ra vấn đề ở tuyến vận lương, thậm chí là âm mưu còn sâu hơn nữa. 

 

Người chỉ đang đợi thời cơ, muốn một lần vén hết màn, bắt trọn kẻ đứng sau!

 

Và Hứa Tuyên Kỷ chính là mồi câu Người thả ra, thậm chí có khi là người chủ động xin cầm cần!

 

Vậy nên Bệ hạ mới ngầm cho phép Kinh Triệu Doãn “điều tra”, đó là một dạng cách ly bảo hộ, cũng là làn khói khiến kẻ đứng sau mất cảnh giác!

 

Lời nhắc của Hoàng hậu lại càng rõ ràng hơn, mồi câu phải vô sự.

 

Sự an toàn của Hứa Tuyên Kỷ là mắt xích quan trọng trong kế hoạch của Bệ hạ!

 

Cho nên Hoàng hậu mới chọn thời điểm vi diệu này để phái người đến, vừa an ủi, vừa cảnh báo ta không được tự ý hành động, kẻo đ.á.n.h rắn động cỏ, ngược lại còn làm Hứa Tuyên Kỷ rơi vào nguy hiểm!

 

Thì ra ta không hề đơn độc! 

 

Phu quân của ta cũng không phải là tù nhân mặc người làm thịt!

 

“Thần phụ… xin ghi nhớ lời dạy của nương nương.” 

 

Ta cúi sâu một lễ, giọng mang theo chút nghẹn ngào khó nhận ra: 

 

“Nhất định sẽ giữ vững cửa nhà, lặng lẽ… chờ đến lúc mây tan trăng sáng.”

 

Trong mắt nữ quan thoáng hiện một tia tán thưởng, nàng khẽ gật đầu: 

 

“Phu nhân quả là người thông minh. Như vậy, nô tỳ xin hồi cung bẩm báo.’”

 

Tiễn nữ quan rời đi, ta đứng một mình trong hoa đình, rất lâu vẫn không thể bình tâm lại.

 

Lời ám chỉ của Hoàng hậu như một viên t.h.u.ố.c định thần, nhưng đồng thời cũng khiến ta càng ý thức rõ hơn nguy cục ngay trước mắt, Hứa Tuyên Kỷ là “mồi thơm”, nghĩa là lúc này hắn đang ở chính tâm điểm của cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị “con cá lớn” xé nát!

 

Ta không thể chỉ ngồi yên chờ đợi.

 

Ta nhất định phải làm gì đó, vừa phối hợp với bố cục của Bệ hạ, vừa phải bảo vệ được Hứa Tuyên Kỷ đến mức tối đa.

 

Ánh mắt ta lại rơi lên cuộn sổ sách được sao chép và lệnh bài huyền thiết kia.

 

Dù bản gốc có thể đã bị hủy, nhưng bản sao cùng lệnh bài này có lẽ vẫn là chìa khóa.

 

Đặc biệt là lệnh bài này… nó đại biểu cho điều gì?

 

Ta liên tục vuốt ve miếng huyền thiết lạnh ngắt ấy, những hoa văn kỳ dị khắc trên mặt nó trông quen đến lạ… hình như ta đã thấy trong cuốn tạp thư nào đó…

 

Ta chợt bật dậy, bước nhanh về phía thư phòng.

 

Thư phòng của Hứa Tuyên Kỷ chứa cực nhiều sách vở, ngoài kinh sử t.ử tập còn có vô số phương chí, phong vật chí, thậm chí cả những ghi chép kỳ văn dị thoại.

 

Ta thắp sáng đèn nến, rồi từng quyển từng quyển đối chiếu tìm kiếm trong ký ức.

 

Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối lại.

 

Cuối cùng, trong một cuốn 《Dị Vực Đồ Chí》 thời tiền triều phủ đầy bụi, ta tìm thấy hình đồ giống hệt!

 

Sách ghi chép rằng đó là thánh phù dùng trong tế tự của một bộ lạc du mục phương Bắc đã tuyệt diệt từ lâu, “Địch Nhung”!

 

Bộ lạc này nổi tiếng về luyện tinh thiết và giỏi chiến đấu, tiền triều từng nam hạ cướp phá một thời. 

 

Sau đó bị diệt, bộ lạc tan tác, thánh phù này lẽ ra cũng đã biến mất!

 

Vậy mà lệnh bài này lại khắc thánh phù của Địch Nhung?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Còn xuất hiện trong manh mối của vụ án tham ô vận lương?

 

Địch Nhung… quân giới…

 

Một suy đoán kinh thiên động địa như tia sét nổ tung trong đầu ta!

 

Chẳng lẽ thứ bọn họ mua bán, không chỉ là quân khí thông thường, mà là… quân khí có liên quan đến di dân Địch Nhung, thậm chí được luyện ra bằng bí pháp của họ?!

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nên mới dùng đến đồ hình bí mật như vậy làm tín vật?!

 

Nếu đúng như thế, vụ án này hoàn toàn không phải chuyện tham ô đơn giản!

 

Tư thông di tộc, buôn bán tinh lương binh khí, tội này đủ để mưu nghịch!

 

Khó trách đối phương điên cuồng như vậy, bất chấp tất cả để che giấu chân tướng!

 

Tay ta cầm cuốn sách khẽ run lên, mồ hôi lạnh lại thấm ướt lưng áo.

 

Ta phải lập tức báo cho Hứa Tuyên Kỷ biết phát hiện này!

 

Nhưng làm sao truyền vào được đó? 

 

Đại lao của phủ Kinh Triệu Doãn lúc này chắc chắn canh phòng nghiêm ngặt…

 

“Phu nhân!”

 

Vân Tú bất ngờ xông vào, sắc mặt hoảng hốt, trong tay cầm một phong thư không đề tên.

 

“Người gác cổng vừa tìm thấy ở cửa bên hông! Bị kẹp trong khe cửa!”

 

Lại là một phong thư nặc danh!

 

Tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ta lập tức giật lấy rồi xé mở.

 

Trên tờ giấy chỉ có một dòng duy nhất, nhưng nét chữ lại giống hệt với phong thư của Hứa Tuyên Kỷ!

 

“Canh ba giờ Tý, ngõ Liễu ngoài phủ, chờ.”

 

Hắn… lại có thể hẹn ta gặp riêng bên ngoài sao?!

 

13. Ôm nhau dưới trăng

 

T.ử thời ba khắc, vạn vật tĩnh lặng. 

 

Kinh thành đã đóng cửa giới nghiêm từ lâu, đường phố không một bóng người, chỉ còn tiếng gõ đều đặn đơn điệu của canh phu và vài tiếng ch.ó sủa lác đác, khiến màn đêm càng thêm sâu thẳm.

 

Ta khoác chiếc áo choàng sẫm màu, đội mũ trùm thấp, gần như hòa mình vào bóng tối phía sau tường phủ Hứa. 

 

Vân Tú và hộ vệ đứng hai bên, căng thẳng, nín thở chờ đợi. 

 

Tim trong lồng n.g.ự.c đập dồn dập như trống trận, lẫn lộn giữa mong đợi, sợ hãi và một cảm giác hưng phấn khó tả.

 

Nét chữ trên tờ giấy ấy, ta tuyệt đối không thể nhận nhầm, là của hắn!

 

Nhưng hắn làm sao có thể thoát ra khỏi đại lao của phủ Kinh Triệu Doãn?

 

Cuộc hẹn tối nay, là thật… hay chỉ là một chiếc bẫy được bố trí tinh vi?

 

Thời gian trôi chậm nặng nề trong sự chờ đợi thiêu đốt, mỗi hơi thở đều trở nên dài vô tận.

 

Khi ta gần như tin rằng hy vọng đã tan biến, tại đầu ngõ tối đen phía xa, truyền đến một tiếng huýt gió rất khẽ, âm thanh nhẹ như tiếng chim đêm.