Xuân Thâm Ngộ

Chương 20



Hộ vệ lập tức căng cứng toàn thân, hạ giọng nói:

 

“Phu nhân, đó là tín hiệu.”

 

Ta hít sâu một hơi khí lạnh buốt của đêm tối, ép xuống những cảm xúc đang cuộn trào, rồi khẽ gật đầu.

 

Hộ vệ đi trước, lặng như bóng, men theo tường mà áp sát về phía đầu ngõ để thăm dò. 

 

Một lát sau hắn trở lại, thấp giọng nói:

 

“An toàn.”

 

Ta không do dự nữa, nhanh bước ra khỏi bóng tối, đi thẳng về phía ngõ sâu hun hút kia.

 

Vừa đặt chân vào vùng tối của ngõ, một bàn tay ấm áp mà mạnh mẽ bỗng vươn đến, chuẩn xác giữ chặt lấy cổ tay ta, kéo ta vào một góc tối sâu hơn!

 

“Ưm!” 

 

Ta khẽ kêu lên, hoàn toàn không kịp phòng bị, cả người va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc và nóng ấm.

 

Hơi thở quen thuộc, lạnh mát và trong trẻo của hắn lập tức bao trùm lấy ta, xen lẫn một chút mùi m.á.u nhàn nhạt và thứ ẩm mốc đặc trưng của đại lao.

 

“Đừng sợ, là ta.”

 

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang ngay bên tai ta, mang theo chút mệt mỏi khó nhận ra, nhưng lại vô cùng rõ ràng đập vào nhịp tim ta.

 

Là Hứa Tuyên Kỷ!

 

Thật sự là hắn!

 

Ta ngẩng đầu thật nhanh, trong ánh sáng mờ mịt của đêm, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt sát ngay trước mắt mình.

 

Hắn gầy đi, cằm lún phún râu xanh, trong mắt đỏ lên vì mệt mỏi, nhưng đôi mắt đó trong bóng tối vẫn sáng đến kinh người, trầm ổn, sắc bén, và đang nhìn ta không chớp.

 

Ngàn vạn lời nghẹn lại nơi cổ, ta không sao nói nổi một câu, chỉ có thể nhìn chàng đờ đẫn, sống mũi cay xè, vành mắt nóng lên.

 

“Chàng… chàng làm sao ra ngoài được? Trong lao…?”

 

Giọng ta run nhẹ, mang theo nỗi sợ còn chưa tan.

 

“Phùng Kỳ Dung không dám thật sự động đến ta. Chỉ là diễn cho tròn vai, trong lao đã sớm có sắp đặt.”

 

Hứa Tuyên Kỷ nói ngắn gọn, nhưng các ngón tay vẫn vô thức siết nhẹ, vuốt ve cổ tay lạnh buốt của ta, như đang xác nhận rằng ta vẫn ở ngay đây.

 

“Thời gian không nhiều, nói thẳng. Hôm nay nàng đến Chùa Tĩnh Tâm? Gặp Vương phi? Hẻm Cây Hoè bốc cháy?”

 

Hắn… đều biết?!

 

Ta nén xuống sự kinh hãi, gấp gáp gật đầu, nhanh chóng kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong hôm nay, lời ám chỉ của bà lão rồi bị sát hại, sự xuất hiện bất ngờ của Hoài Nam Vương phi, đám cháy lớn ở hẻm Cây Hoè, cùng lời nhắc nhở của Hoàng hậu.

 

Cuối cùng, ta lấy ra cuộn bản sao sổ sách và miếng lệnh phù huyền thiết.

 

“Còn cái này… ta tìm được trong Dị Vực Đồ Chí. Hình phù này giống thánh huy của bộ tộc Địch Nhung thời tiền triều! Ta nghi ngờ số binh khí bọn chúng buôn lậu có thể liên quan đến họ!”

 

Hứa Tuyên Kỷ nhận lấy, nhanh chóng xem qua dưới bóng tối.

 

Đến khi nghe thấy bốn chữ “thánh huy Địch Nhung”, ánh mắt hắn chợt lạnh băng, cả người tỏa ra sát khí rét buốt.

 

“Địch Nhung…”

 

Hắn nhắc lại thật khẽ, ngón tay siết mạnh lệnh phù đến mức đốt tay trắng bệch.

 

“Quả nhiên là vậy! Ta lẽ ra nên nghĩ đến từ sớm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn ngẩng đầu lên, ánh nhìn sắc như lưỡi kiếm:

 

“Hữu Dung, nàng lập đại công rồi! Việc này nghiêm trọng hơn tham ô nhiều! Sau lưng họ… e rằng là tội thông địch phản quốc!”

 

Thông địch… phản quốc!

 

Ta lạnh toát sống lưng. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Dù đã có dự cảm, nhưng nghe chính miệng hắn xác nhận, ta vẫn không khỏi rùng mình.

 

“Hồ sơ gốc bị hủy, nhưng bản sao này và lệnh phù đủ để làm manh mối quan trọng. Nàng cũng hiểu lời ám chỉ của Hoàng hậu rồi, bệ hạ muốn câu ra con cá lớn. Nhưng chúng ta phải nhanh hơn!”

 

Giọng Hứa Tuyên Kỷ dồn dập, khẩn thiết:

 

“Bên kia liên tiếp diệt khẩu, chứng tỏ chúng cũng đã đến bước đường cùng. Rất có thể sẽ ch.ó cùng rứt giậu, thậm chí… gây bất lợi cho bệ hạ!”

 

Ta trầm ngâm một lúc, rồi rất nhanh đưa ra quyết định:

 

“Bản sao sổ sách và lệnh phù để ta mang đi. Ta có cách khiến chúng được dâng thẳng lên thánh thính, biến thành phù thúc mạng!”

 

“Sáng mai, nàng lập tức tìm cách tiết lộ chuyện thánh huy Địch Nhung cho Lưu Ngự sử của Đô Sát Viện. Hắn là con trai Đế sư, làm người cương trực, chỉ trung với bệ hạ. Hắn sẽ biết phải làm gì!”

 

“Vậy còn chàng thì sao?”

 

Ta lo lắng túm lấy tay áo hắn. 

 

“Nếu chàng trở về đại lao chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Nếu bọn họ biết chàng…”

 

“Họ không dám ra tay công khai với ta.”

 

Hứa Tuyên Kỷ cắt lời, giọng chắc nịch.

 

“Bệ hạ đã lấy ta làm mồi, sẽ không để ta bị nuốt chửng dễ dàng. Huống hồ, ta ở trong lao, lại khiến bọn chúng thả lỏng cảnh giác. Còn nàng ở bên ngoài… chỉ cần bảo trọng, chính là giúp ta nhiều nhất.”

 

Nói rồi, hắn bất ngờ dang tay ôm ta vào lòng.

 

Cái ôm đến quá đột ngột, quá ngắn, nhưng lại mang theo một thứ sức mạnh không thể kháng cự, cùng hơi ấm đủ để xua tan đêm lạnh cũng như mọi bất an trong lòng ta.

 

“Tin ta.”

 

Hắn thì thầm bên tai ta, hơi thở nóng rực.

 

“Rất nhanh thôi… mọi chuyện sẽ kết thúc.”

 

Dứt lời, hắn buông ta ra không chút lưu luyến. 

 

Ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên gương mặt ta một khắc, như muốn khắc ghi từng đường nét vào tận đáy tim.

 

Rồi hắn xoay người, thân hình hòa vào bóng đêm dày đặc, biến mất không dấu vết, như chưa từng xuất hiện.

 

Chỉ có hơi ấm còn sót lại trong vòng tay, và mùi hương thoảng bên áo, chứng minh cái ôm chớp nhoáng kia không phải là một giấc mộng.

 

Ta đứng một mình nơi đầu ngõ lạnh lẽo, nhìn về hướng hắn biến mất, hồi lâu vẫn chưa cử động.

 

Đầu ngón tay ta vẫn còn lưu lại cảm giác thô ráp từ tay áo hắn. 

 

Trong tai vẫn còn vang tiếng “Tin ta” trầm thấp của chàng.

 

Sợi dây căng cứng trong tim ta… cuối cùng đã tìm được điểm tựa.

 

Sáng sớm hôm sau, ta lập tức làm như lời hắn dặn.

 

Ta không tự mình đi, mà để hộ vệ giỏi nhất tìm cách bí mật gửi một phong thư nặc danh cùng một trang giấy vẽ lại thánh huy Địch Nhung, khéo léo chuyển tới phủ Lưu Ngự sử.