Xuân Thâm Ngộ

Chương 21



Trong thư chỉ có vài dòng ngắn ngủi, chỉ ra mối liên hệ giữa vụ án quân giới, vận lương và thánh huy tộc Địch Nhung, ngầm ám chỉ khả năng thông địch.

 

Tiếp theo… chỉ còn là chờ đợi trong nỗi bồn chồn.

 

Thế nhưng cơn bão lại không đổ xuống Đô Sát Viện hay phủ Kinh Triệu Doãn như mọi người dự đoán.

 

Nó ập đến theo một cách hoàn toàn bất ngờ.

 

Chiều hôm ấy, một nhóm Ngự sử đồng loạt dâng tấu, đàn hặc Lý Sùng Sơn, Thị lang Bộ Binh, về tội tham ô quân lương, dung túng gia nô ức h.i.ế.p dân chúng, trị gia bất nghiêm… tổng cộng hơn mười khoản!

 

Chứng cứ đầy đủ, lời lời sắc bén!

 

Một tấu dâng lên, triều đình chấn động!

 

Lý Sùng Sơn, chính là vị quan Bộ Binh có quan hệ thân mật với Hoài Nam Vương phủ, cũng là người mà Triệu Tĩnh đã nhiều lần bí mật qua lại!

 

Cũng là nhân vật trọng yếu nằm trong danh sách Hứa Tuyên Kỷ nghi ngờ có liên quan đến vụ án vận lương – quân giới!

 

Bản tấu đàn hặc tưởng như chỉ nhắm vào một cá nhân, nhưng lại giống như một lưỡi d.a.o mổ cực kỳ chuẩn xác, c.h.é.m thẳng vào mớ rối rắm phức tạp phía sau!

 

Hoàng đế tức giận, lập tức hạ chỉ cách chức và điều tra Lý Sùng Sơn, giao cho Tam Ty thẩm tra! 

 

Tin tức truyền ra, triều đình chấn động. 

 

Mọi người đều mơ hồ cảm thấy đây tuyệt đối không phải chỉ là một lần đàn hặc quan viên đơn giản, thế lực phía sau bị kéo theo sâu không thấy đáy.

 

Ngay trong đêm Lý Sùng Sơn bị tống vào ngục, một phong quân báo khẩn tám trăm dặm lập tức được dâng thẳng lên trước ngự tọa!

 

Tin gấp biên cương: quân tuần biên khi chặn bắt một lô binh khí tinh xảo đang định lén vận chuyển ra khỏi quan ải thì gặp phải vũ trang chống trả, sau trận ác chiến đã thu được một số binh khí và bắt sống vài người. 

 

Qua thẩm vấn sơ bộ, bọn chúng lại khai ra rằng số binh khí này có liên quan đến một vị vương gia trong kinh thành cùng trọng thần Bộ Binh! 

 

Hơn nữa chế thức binh khí đặc biệt, sắc bén vô song, nghi ngờ có pha trộn bí pháp luyện kim của dị tộc!

 

Quân báo tuy không chỉ rõ “vương gia” và “trọng thần” đó là ai, nhưng kết hợp với việc ban ngày Lý Sùng Sơn vừa ngã ngựa, phương hướng chỉ trỏ đã quá rõ ràng!

 

Thông địch phản quốc!

 

Bốn chữ ấy như đám mây đen nặng nề, lập tức bao phủ cả kinh thành!

 

Hoàng đế triệu gấp quần thần trong đêm, đèn đuốc trong cung cháy sáng suốt một đêm không tắt.

 

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng, một đội cấm vệ giáp trụ sáng loáng liền trực tiếp bao vây Hoài Nam vương phủ!

 

Đồng thời, một đội nhân mã khác thẳng hướng đại lao của Kinh Triệu phủ. 

 

Cửa ngục mở ra, Hứa Tuyên Kỷ chậm rãi bước ra.

 

Hắn đã thay một thân thường phục nguyệt bạch sạch sẽ, tuy sắc mặt còn thoáng mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng trong sắc bén, tựa như mấy ngày lao ngục chẳng khiến hắn hao tổn chút nào.

 

Một thái giám cao giọng tuyên chỉ:

 

“... Hàn Lâm viện Tu soạn Hứa Tuyên Kỷ, trung cần mẫn đạt, lập công trong việc tra án, nay phục hồi chức vụ, ban thưởng vàng bạc lụa là, phụ trách phối hợp thẩm tra án vận lương và binh khí. Khâm thử!”

 

“Thần lĩnh chỉ tạ ân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thấy Hứa Tuyên Kỷ cúi người nhận chỉ, ánh mắt nâng lên, xuyên qua từng lớp tường cung, nhìn về hướng nhà mình.

 

Gần như cùng lúc hắn tiếp chỉ, trong Hoài Nam vương phủ.

 

Hoài Nam Vương phi mặt không còn chút máu, nghe quản gia hoảng loạn bẩm báo, nhìn đao thương sáng loáng ngoài cửa sổ, chiếc chén trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Bà ta bỗng nhớ đến đôi mắt của Chu Hữu Dung ngày hôm qua trong chùa Tĩnh Tâm, đôi mắt mềm yếu tưởng chừng dễ bị lừa, nhưng sâu không thấy đáy…

 

“Là nàng… hóa ra là nàng…”

 

Bà ta thì thầm, trong mắt tràn đầy kinh hoàng không thể tin nổi, xen lẫn chút tuyệt vọng muộn màng.

 

Triệu Tĩnh đứng cạnh mẫu thân, sắc mặt trắng bệch như giấy, thân thể run nhẹ. 

 

Hắn ta nhìn đám cấm quân như hổ sói, lại nhìn mẫu thân trong khoảnh khắc sụp đổ, rồi nhớ đến đôi mắt chứa đầy nước mắt chất vấn của Chu Hữu Dung…

 

Thì ra nàng nhớ hết.

 

Nàng đã từng bước, từng bước nhìn bọn họ đi vào vực sâu.

 

Mà hắn… chính là kẻ tự tay đẩy gia tộc vào cảnh vạn kiếp bất phục.

 

Hối hận vô biên cùng nỗi sợ lạnh thấu xương hoàn toàn nhấn chìm hắn.

 

14. Bụi trần rơi xuống đất.

 

Tin cấm quân bao vây vương phủ như mọc cánh, lập tức lan khắp mọi góc kinh thành.

 

Hoài Nam vương phủ từng đông đúc người lui kẻ tới, giờ khắc này trở thành cấm địa ai ai cũng sợ né tránh. 

 

Cánh cửa son đỏ bị dán phong ấn, giáp sĩ cầm thương đứng im lìm bốn phía, trong không khí tràn ngập sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc của cơn bão sắp ập tới.

 

Ta đứng dưới hành lang, nhìn ánh nắng rực rỡ rải xuống sân, cảm giác như cách một đời.

 

Vài ngày ngắn ngủi, sóng to gió lớn, nguy cơ chập chùng, đến lúc này lại mang theo một sự yên bình không thật.

 

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, trầm ổn mà quen thuộc. 

 

Ta quay người lại, thấy Hứa Tuyên Kỷ đang bước trong ánh nắng đi đến.

 

Hắn đã thay một bộ quan phục xanh mới tinh, dáng người thẳng tắp, gột sạch sự mệt mỏi của lao ngục. 

 

Giữa lông mày tuy vẫn còn nét uể oải, nhưng nhiều hơn là sự kiên nghị và sắc bén được tôi luyện qua trận chiến này.

 

Bốn mắt chạm nhau, chẳng cần nói nhiều, mọi lo lắng, kinh hoàng, chờ đợi… đều hóa thành những con sóng vô thanh cuộn trào trong mắt đối phương, cuối cùng lắng lại thành sự bình yên khi nhìn nhau.

 

“Ta về rồi.”

 

Hắn đi đến trước mặt ta, giọng trầm, mang theo một tiếng thở than khó nhận ra.

 

“Ừm.” 

 

Ta khẽ gật đầu, ngàn lời nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:

 

“Về là tốt rồi.”