Xuân Thâm Ngộ

Chương 8



Trong đình, đối diện đứng đó… lại chính là Triệu Tĩnh và Tô Vân Hà.

 

Triệu Tĩnh quay lưng về phía chúng ta, thân hình căng cứng, giọng mang theo giận ý bị đè nén và sự không kiên nhẫn:

 

“… Nàng vừa đi tìm nàng ấy nữa sao? Vân Hà, ta nói rồi, chuyện này đã kết thúc rồi, nàng cần gì cứ mãi gây chuyện!”

 

Tô Vân Hà ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, giọng tủi thân đến run run:

 

“Tĩnh ca ca, thiếp chỉ là trong lòng áy náy không yên… Nếu không vì thiếp, chàng cũng sẽ không nghĩ ra hạ sách này, Chu tiểu thư cũng sẽ không… Nay nàng ấy đã gả cho người khác, chàng thực sự cam lòng sao? Chúng ta…”

 

“Im ngay!”

 

Triệu Tĩnh đột ngột ngắt lời nàng, bỗng cất cao giọng, rồi lập tức nhận ra thất thố.

 

Hắn cố ép xuống, mang theo mệt mỏi và cảnh cáo:

 

“Hạ sách gì? Đó chỉ là tai nạn! Sau này chớ nói linh tinh! Còn về nàng ấy…”

 

Hắn ta khựng lại, giọng trầm thấp, mơ hồ không rõ:

 

“… Nàng ấy đã không còn nhớ, lại đã gả đi… thì… mỗi người một đời an ổn.”

 

Ta nấp sau bụi trúc, ngón tay đột nhiên siết chặt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.

 

Hạ sách?

 

Tai nạn?

 

Dù ta đã sớm đoán được chân tướng, nhưng nghe kẻ trong cuộc gần như tự mình thừa nhận… luồng hàn ý ấy vẫn tức khắc xộc thẳng lên tứ chi, lạnh thấu xương tủy.

 

Thì ra mạng của ta, trong mắt hai người đó, lại rẻ mạt đến vậy sao!

 

Vì một cái “món quà săn bắn”, vì cầu một nụ cười của giai nhân?

 

Một bàn tay rộng lớn, ấm áp, nhẹ nhàng phủ lên nắm tay đang siết chặt của ta, mang theo sức lực không cho phép kháng cự, tách từng ngón tay ta ra rồi nắm trọn vào lòng bàn tay hắn.

 

Hứa Tuyên Kỷ không nói gì.

 

Hắn chỉ nắm tay ta, lực đạo trầm ổn, lặng lẽ truyền cho ta một chỗ dựa.

 

Ánh mắt hắn lại sắc như dao, lạnh lẽo quét thẳng về phía hai người trong đình, đường quai hàm kéo căng đến mức gần như cứng lại.

 

Trong đình, dường như bị vẻ mặt nghiêm lạnh của Triệu Tĩnh dọa sợ, tiếng khóc của Tô Vân Hà càng lớn hơn:

 

“Tĩnh ca ca… chàng mắng thiếp… chàng trước giờ chưa từng mắng thiếp… Thiếp biết, trong lòng chàng vẫn nghĩ đến nàng ấy, đúng không? Vậy còn chuyện hôn sự của chúng ta…”

 

“Hôn sự là do mẫu thân quyết định!”

 

Triệu Tĩnh giọng đầy phiền chán, hiển nhiên không muốn nói thêm.

 

“Trước tiên nàng về đi, đừng gây chú ý nữa!”

 

Dứt lời, hắn ta chẳng buồn để ý tiếng khóc thút thít của nàng ta, phất tay áo quay người, sải bước rời khỏi đình.

 

Tô Vân Hà đứng một mình giữa đình, nhìn theo bóng lưng cương quyết của hắn ta.

 

Sự yếu đuối và uất ức trên mặt nàng dần tan đi, thay vào đó là một chút bất cam và oán hận.

 

Nàng ta giậm mạnh chân, rồi quay người đi theo lối khác.

 

Sau bụi trúc lại trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua lá trúc xào xạc.

 

Hứa Tuyên Kỷ lúc này mới thả tay ta ra, thấp giọng nói:

 

“Đi thôi.”

 

Trên xe ngựa về phủ, không khí còn nặng nề hơn lúc đến.

 

Ta tựa vào vách xe, nhìn cảnh phố xá lùi lại sau ô cửa sổ. 

 

Ánh đèn ngoài kia lập lòe chiếu lên gương mặt ta, sáng tối chập chờn.

 

Những ký ức ta cố gắng đè xuống, không muốn nhớ lại, lại lần nữa trào dâng, tiếng hí điên cuồng của con ngựa, cú xóc dữ dội, đau đớn khi trán va vào đá… cùng ánh mắt lạnh lẽo, phức tạp của Triệu Tĩnh…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thì ra phía sau tất cả, lại là sự tính toán bẩn thỉu nhường ấy.

 

Một chiếc khăn tay có hơi lạnh được đưa đến trước mặt ta.

 

Ta giật mình ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Hứa Tuyên Kỷ.

 

Hắn không nhìn ta, ánh mắt rơi vào khoảng không, giọng lại thấp và trầm:

 

“Nếu cảm thấy khó chịu… thì đừng cố nhịn.”

 

Thì ra hắn đã chú ý đến gương mặt tái nhợt và đôi tay lạnh băng của ta.

 

Ta do dự nhận lấy chiếc khăn.

 

Không lau, chỉ siết chặt trong tay, tấm lụa mềm mại cọ vào lòng bàn tay, lại đau như kim châm.

 

“Ngài… đã biết từ lâu rồi sao?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cuối cùng ta cũng hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.

 

Hắn cầu thân ta… liệu có phải cũng vì biết rõ nội tình?

 

Hứa Tuyên Kỷ trầm mặc một lúc mới đáp:

 

“Không xác thực. Ta chỉ biết việc nàng ngã ngựa không phải tai nạn, và có liên quan đến hai người họ.”

 

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt bình lặng rơi xuống gương mặt ta.

 

“Về phần cụ thể vì sao, không quan trọng. Quan trọng là… hiện giờ nàng là thê t.ử của ta.”

 

Giọng hắn bình ổn không gợn sóng, nhưng lại mang theo sự chiếm hữu và bảo hộ không cho phép phản bác.

 

“Vì sao lại là ta?”

 

Ta nhìn hắn, ánh nến d.a.o động trong mắt ta.

 

“Chỉ vì một miếng bánh thôi sao?”

 

Hứa Tuyên Kỷ đối diện ánh mắt ta.

 

Ánh sáng trong khoang xe mờ tối, đôi mắt hắn sâu đến mức không thấy đáy.

 

Phải rất lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp mà rõ ràng:

 

“Miếng bánh ấy… đã cứu mạng ta. Còn nàng…”

 

Hắn hơi nghiêng người về phía ta, hơi thở lướt qua tóc mai ta:

 

“Khiến ta muốn sống… và muốn sống tốt hơn.”

 

Câu nói ấy như một dòng nước ấm, bất ngờ va thẳng vào mặt hồ trái tim đã bị băng phong của ta, khiến từng vòng gợn dập dờn trào lên.

 

Ta ngẩn người nhìn hắn, có chút quên cả lời nói.

 

Đúng lúc ấy, xe ngựa dừng lại.

 

Phu xe ở bên ngoài bẩm báo:

 

“Đại nhân, phu nhân, đã đến cổng phủ.”

 

Hứa Tuyên Kỷ xuống xe trước, vẫn như mọi khi, đưa tay chờ ta vịn mà bước xuống.

 

Ngọn đèn lồng trước cổng phủ tỏa ánh sáng ấm áp, kéo dài bóng dáng thẳng tắp của hắn trên mặt đất.

 

Hắn đứng trong ánh sáng, quay lại nhìn ta, ánh mắt trầm ổn, yên tĩnh chờ đợi.

 

Ta hít sâu một hơi, đè xuống những cảm xúc lạnh lẽo hỗn loạn trong lòng, rồi đặt tay vào khuỷu tay hắn.

 

Lần này… đầu ngón tay ta không còn lạnh băng nữa.