Sau khi ghi chép xong sổ sách, ta cảm thấy áp lực nặng nề hơn bao giờ hết.
Không lâu trước vừa mới nộp thuế, lại thêm tiền học phí của Bảo Nhi, bây giờ trong tay có chút túng thiếu.
*
Giữa đêm khuya, trên phố bỗng vang lên những tiếng động khe khẽ.
Từ âm thanh bước chân, có vẻ không ít người.
Nửa đêm lén lút, tám phần mười là không phải chuyện tốt lành.
Ta ghé mắt nhìn qua khe cửa, lập tức cứng đờ cả người.
Không xa trước cửa tiệm, một nhóm nam nhân cao lớn mặc y phục sẫm màu đang tụ tập.
Ánh đao sắc lạnh trong tay bọn chúng lóe lên dưới ánh trăng.
Một cơn rợn tóc gáy tràn khắp sống lưng.
Sơn tặc.
Chắc hẳn tin tình báo của Nhị công tử là giả, mục tiêu của bọn cướp không phải trấn nhỏ phía tây, mà chính là huyện Vĩnh An này.
Nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ, không có binh lính đồn trú.
Chỉ trong chớp mắt, bọn cướp bắt đầu chia nhau tản ra, tiếng đạp cửa và tiếng thét kinh hoàng lần lượt vang lên.
*
Ta đẩy Bảo Nhi vào gầm giường, nghiêm giọng dặn:
"Không được lên tiếng."
Sau đó, ta tìm được một cây cuốc, siết chặt trong tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dù có chếc, cũng phải liều mạng một phen.
*
Biến cố này đến quá đột ngột.
Trong giây phút ấy, ta không kìm được mà nghĩ đến đêm Giao thừa năm đó.
Lúc ấy, tiểu thư có phải cũng hoảng sợ và tuyệt vọng như thế này không?
*
"Rầm!!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa bị đạp tung.
Hai tên sơn tặc lao vào.
Cũng may chỉ có hai tên, ta cầm chắc cây cuốc, vung loạn xạ về phía bọn chúng, nhất thời khiến chúng không thể đến gần.
Nhưng một nữ nhân tay trói gà không chặt, sao có thể chống lại cường đạo hung ác?
Chỉ trong chốc lát, ta đã bị áp chế.
Càng nhiều sơn tặc đổ vào, ta bị c.h.é.m gãy vũ khí, cán cuốc gãy làm đôi, mà lưỡi đao sáng loáng trong tay bọn chúng đã vung lên cao.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta chỉ còn lại một chữ: Không cam tâm.
Cả đời này, ta luôn bị số phận giày xéo.
Ta căm phẫn, oán trách số phận bạc bẽo, trách thế gian này tàn nhẫn, bất công.
Vừa mới cho ta thấy chút ánh sáng, đã ngay lập tức đẩy ta vào bóng tối lần nữa.
Sống sót trên đời này, sao mà khó khăn đến vậy.
20
Lưỡi đao bổ xuống.
Chỉ nghe "phụp" một tiếng.
Lưỡi d.a.o sắc bén xuyên qua da thịt.
Máu nóng b.ắ.n tung tóe, văng đầy lên mặt ta.
*
"Tang Tang!"
Nhị công tử mặc áo giáp sắt, lao tới như một cơn lốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn một thân sát khí lạnh thấu xương, ra tay nhanh, gọn, dứt khoát, chỉ trong chớp mắt đã giải quyết sạch đám sơn tặc quanh ta.
Khuôn mặt hắn dính máu, nhưng đường nét vẫn sắc bén như dao, lạnh lẽo như băng.
Rồi hắn quay sang, sải bước đến bên ta, siết chặt ta vào lòng.
*
Hơi thở ấm áp phả bên tai, khiến tận sâu trong tim ta cũng khẽ run lên.
Ta đứng ngây ra, trong đầu chỉ nghĩ được một câu:
"Sao huynh lại tới đây?"
Hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn:
"Còn may muội không sao."
*
Dương Hoài đứng sau bỗng ho khẽ, nhắc nhở:
"Ta vẫn còn ở đây đấy, hai người ôm ấp gì thì về nhà rồi hẵng làm được không?"
Mặt ta lập tức đỏ bừng, vội đưa tay đẩy Nhị công tử ra.
Hắn cũng ý thức được bản thân hơi mất kiểm soát, nhanh chóng buông tay, rồi vụng về quay đầu đi hướng khác.
Hắn ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghiêm túc:
"À… Bảo Nhi không sao chứ?"
Ta gật đầu:
"Nhị ca yên tâm, Bảo Nhi vẫn ổn."
Nhị công tử khẽ cau mày, giọng trầm xuống:
"Bọn cướp này có nội ứng trong quân doanh, suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự."
*
Quanh ta, đám sơn tặc bị quét sạch.
Nhìn sang nhà bên, Lan tỷ không có ở nhà, còn bà chủ Ngưu thì may mắn trốn dưới hầm, không gặp nguy hiểm.
Bà chủ Ngưu vừa hoàn hồn sau cơn khiếp sợ, ánh mắt vẫn còn bàng hoàng khi nhìn nhóm Nhị công tử.
Bà ta ngập ngừng hỏi:
"Các vị… là quan quân triều đình?"
Nhị công tử gật đầu.
Bà chủ Ngưu "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống, ta hoảng hốt vội đỡ bà dậy.
Bà nắm chặt lấy tay Nhị công tử, giọng nói run rẩy, nước mắt lưng tròng:
"Tướng quân, xin ngài giúp ta tìm con trai ta!
"Năm Lương Xuân hai mươi lăm, ta không xoay đủ mười lượng bạc, nên Bình ca nhi nhà ta phải theo quân nhập ngũ.
"Một đi năm năm, chẳng có lấy một tin tức.
"Sống chếc ra sao, ta cũng cần một lời hồi âm..."
Nhị công tử trầm mặc trong giây lát, rồi nói chắc nịch:
"Bà cứ yên tâm, trong quân có danh sách, tìm người không phải chuyện khó."
21
Sau khi tiêu diệt xong đám sơn tặc, Nhị công tử liền dẫn quân quay về Thanh Dương, báo cáo lại với tướng quân Vương Hàn.
Thế nhưng...
Một canh giờ sau, hắn lại gõ cửa nhà ta.
Lúc này, trời đã hửng sáng, màn đêm mờ dần, ánh sáng yếu ớt len qua cửa sổ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn nhìn ta, thấp giọng nói:
"Vừa rồi đi gấp quá, ta lo muội và Bảo Nhi còn sợ hãi, nên quay lại xem thử."