Xuân Về Chầm Chậm, Dâu Xanh Biếc Phủ Lối

Chương 11



Một đêm chưa chợp mắt, dù có là thân thể rắn rỏi cũng khó mà chịu nổi.  

 

Ta khuyên hắn nên ở lại tiệm nghỉ ngơi.  

 

Toàn thân hắn lấm lem bụi bẩn, ta dứt khoát đun một nồi nước nóng, để hắn rửa mặt cho thoải mái.  

 

Sau đó, ta cầm bộ y phục dính đầy m.á.u và bụi đất của hắn đi giặt sạch.  

 

*

 

Lúc quay lại, ta bất giác giật mình.  

 

Hắn đứng ngay bên cạnh ta, một tiếng cũng không nói, thân trên để trần, đôi vai rắn chắc, đường nét cơ thể mạnh mẽ hơn xưa.  

 

Trên eo và bụng hắn còn có vài vết sẹo dữ tợn, nhìn qua cũng biết là thương tích để lại sau những trận chiến.  

 

Mặt ta lập tức nóng bừng, vội vàng quay đi chỗ khác, không dám nhìn thêm.  

 

Hắn cũng thoáng ngượng ngùng, cúi đầu xin lỗi:  

 

"Xin lỗi, ta không thấy y phục của mình đâu, thất lễ rồi."  

 

Ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:  

 

"Nhị ca cứ vào phòng ngủ một giấc đi, quần áo ta hong một lát là khô ngay."  

 

*

 

Vừa mới dẹp được cơn ngượng ngùng, cửa lại vang lên tiếng gõ.  

 

Ta ghé mắt nhìn qua khe cửa, thì ra là Lý tiểu ca.  

 

"Bà chủ Tang, muội và Bảo Nhi vẫn ổn chứ?"  

 

"Làm phiền huynh lo lắng, chúng ta không sao. Nhà huynh vẫn ổn chứ?"  

 

Lý tiểu ca thở phào nhẹ nhõm:  

 

"Không sao, may mà quan quân đến kịp. Chỉ là thuyền cá bị hư hỏng, dạo này ta không thể giao cá cho muội được."  

 

Ta cách cửa, nhẹ nhàng đáp:  

 

"Chuyện đó không quan trọng, mọi người bình an là tốt rồi."  

 

"Biết hai mẹ con muội không sao, ta cũng yên tâm rồi."  

 

Nói xong, hắn liền quay người rời đi.  

 

*

 

Ta xoay lại, bỗng bị một bóng người chắn trước mặt, giật nảy mình.  

 

Nhị công tử đứng ngay phía sau, ánh mắt trầm lặng như nước sâu.  

 

Hắn vẫn để trần nửa thân trên, từng bước áp sát, ta chỉ có thể lùi từng bước.  

 

Đến khi lưng chạm vào cánh cửa, không còn đường lui nữa.  

 

Hắn nhìn ta, giọng khẽ trầm xuống:  

 

"Hắn có tình ý với muội?"  

 

Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.  

 

Hắn lại hỏi:  

 

"Muội cũng thấy hắn không tệ?"  

 

Ta gật đầu.  

 

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén:  

 

"Muội muốn gả cho hắn?"  

 

Ta lập tức lắc đầu thật mạnh.  

 

Ánh mắt hắn khẽ biến đổi, cảm xúc cuộn trào trong đôi con ngươi đen láy.  

 

Bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng hắn chỉ thốt ra một câu:  

 

"Tang Tang, hãy đợi ta thêm một chút nữa."  

 

Chỉ một câu nói ấy, đã khiến tim ta rối loạn, không biết phải phản ứng thế nào.  

 

Khoảnh khắc ấy, sợi tóc trước trán hắn khẽ lay động.  

 

Là gió thổi.  

 

Cũng là lòng ta khẽ rung động. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

22

 

Huyện Vĩnh An thương vong không nhiều, dần dần khôi phục lại trật tự như xưa.  

 

Nhị công tử đã rời đi hơn một tháng.  

 

Bà chủ Ngưu ngày nào cũng ra cửa ngóng, chỉ mong sớm nghe được tin tức của con trai.  

 

*

 

Hôm nay là Tết Trung Thu.  

 

Hàng năm vào ngày này, vợ chồng Lan tỷ và bà chủ Ngưu đều đến quán ta cùng đón lễ.  

 

Năm nay cũng không ngoại lệ.  

 

Đời người vốn dĩ khổ đau, nhưng luôn có những người khiến ta muốn tiếp tục lưu luyến thế gian tàn tạ này.  

 

*

 

"Nương! Hôm nay có thể mua cho con hai cái đèn hoa đăng không?"  

 

"Sao lại là hai cái?"  

 

"Một cái cho con, một cái cho thúc thúc! Người hứa với con hôm nay sẽ đến."  

 

"Được."  

 

Nhưng thằng nhóc ngốc nghếch này, chờ mãi vẫn không thấy ai tới.  

 

*

 

Lúc ăn tối, nó trộm uống hai ngụm rượu hoa quả của bà chủ Ngưu, rồi say lử đử lăn ra ngủ, khiến mọi người cười ầm lên.  

 

*

 

Đêm xuống, ánh trăng sáng vằng vặc.  

 

Nhị công tử đạp ánh trăng mà đến.  

 

Vợ chồng Lan tỷ hiểu ý, lên tiếng cáo từ, còn bà chủ Ngưu cuối cùng cũng đợi được câu trả lời.  

 

"Quả thực có người này.  

 

"Nhưng… một năm trước, hắn đã bỏ trốn, trở thành đào binh."  

 

Bà chủ Ngưu sững sờ, lẩm bẩm như nói với chính mình:  

 

"Đào binh…  

 

"Cũng tốt…  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Cũng tốt, chỉ cần còn sống là được…"  

 

Đôi mắt bà rưng rưng lệ, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm.  

 

Bà đẩy ta một cái, giọng trêu ghẹo:  

 

"Ngoài kia đang náo nhiệt lắm, thanh niên các con ra ngoài dạo chơi đi, Bảo Nhi cứ để ta trông cho."  

 

Nhị công tử mỉm cười cảm kích, rồi nhìn ta:  

 

"Tang Tang, đi thôi."  

 

*

 

Hai chúng ta bước đi vô định giữa dòng người, đến lúc phố chợ đông đúc, hắn bất ngờ nắm lấy tay ta.  

 

Chúng ta leo lên một tòa cao đài, từ trên nhìn xuống, trăng sáng sao thưa, ánh bạc chan hòa khắp đất trời.  

 

Người ta vẫn nói, gặp trăng lại nhớ người, nhưng ta chẳng có nỗi nhớ nào để gửi gắm.  

 

Ta chỉ mong mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, dân chúng đủ ăn đủ mặc.  

 

Hắn khẽ hỏi:  

 

"Sao không cầu nguyện thiên hạ thái bình?"  

 

Ta bật cười nhạt, đáp thẳng thắn:  

 

"Chuyện quốc thái dân an, ông trời cũng chẳng quản nổi."  

 

Nhị công tử nghe vậy, ánh mắt thoáng d.a.o động, nhìn về phương xa.  

 

Một lát sau, hắn nói:  

 

"Tang Tang, ở dãy núi mà bọn sơn tặc chiếm đóng, đã phát hiện ra mỏ sắt."  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com