Ba tên côn đồ lật đật bò dậy, vừa ra đến cửa liền bị Dương Hoài chờ sẵn, lập tức giải thẳng lên huyện nha.
*
Nhìn cảnh tượng tan hoang trước mặt, Nhị công tử dịu giọng hỏi ta:
"Gần đây muội có gặp phải rắc rối gì không?"
Ta không giấu giếm, kể lại chuyện xảy ra ở trường học ngày hôm qua.
Nhị công tử trầm mặc suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
"Nếu ta mua cho muội và Bảo Nhi một ngôi nhà trong Thanh Dương, tìm người bảo vệ hai mẹ con, như vậy muội cũng không cần ngày ngày vất vả kiếm sống, mà ta cũng có thể an tâm hơn… Tang Tang, muội thấy thế nào?"
Ta lắc đầu từ chối.
"Đa tạ Nhị ca đã lo lắng.
"Chỉ là, một mình huynh ở ngoài đã đủ vất vả, sao ta có thể làm phiền huynh thêm nữa?"
Hắn nhìn ta, trầm giọng hỏi:
"Tang Tang, muội xem ta là người thân không?"
"Nếu là người thân, thì sao lại nói đến hai chữ 'phiền phức'?"
Ta cười nhẹ, đáp lời:
"Ta chỉ sợ gây thêm rắc rối cho huynh.
"Thực ra ta rất thích mở quán ăn.
"Dân trong vùng đều là người lương thiện, đối xử với ta và Bảo Nhi rất tốt.
"Vả lại, bao năm qua cũng chỉ có mỗi chuyện này là phiền phức, chẳng qua lại bị huynh bắt gặp mà thôi."
Nghe vậy, Nhị công tử thoáng thả lỏng, thở nhẹ một hơi:
"Nếu không phải vì bên ta không an toàn, ta cũng không để muội và Bảo Nhi ở đây một mình.
"Nhưng nếu muội đã thích nơi này, thì những chuyện phiền phức cứ để ta giải quyết.
"Tang Tang, sau này có chuyện gì, cứ đến tìm ta."
Ta khẽ mỉm cười:
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
18
Lúc Dương Hoài quay lại, cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn giả vờ trách móc:
"Cô đúng là con nhóc ranh mãnh, dám giấu ta chuyện lớn như vậy!"
Ta mỉm cười xin lỗi:
"Dương tiểu ca đừng giận, ta nhận lỗi với huynh đây."
Dương Hoài cười hì hì, khoát tay:
"Ta nào có bụng dạ hẹp hòi đến vậy, đừng tưởng thật nhé!
"Nói đi cũng phải nói lại, Bảo Nhi nhìn kỹ đúng là có vài phần giống Nhị Lang. Ta đúng là đầu óc heo, sao không nhận ra sớm hơn chứ!"
Nhị công tử khẽ cười:
"Dù sao cũng nhờ công lao của huynh cả."
*
Bọn họ chỉ dừng lại chốc lát, sau đó bảo rằng bọn sơn tặc phía tây lại có động tĩnh.
Lũ cướp kia khoảng hai ba trăm tên, chẳng biết từ đâu chui ra, chuyên mai phục cướp bóc trên quan đạo.
Từ sau khi tướng quân Vương Hàn dẫn quân đến, chúng vẫn án binh bất động.
Nhưng sáng nay, mật thám báo tin—bọn cướp bị dồn đến đường cùng, định tập kích một trấn nhỏ phía tây.
Vì thế, tối nay Nhị công tử cùng các tướng sĩ phải xuất quân diệt phỉ, ít ngày sau mới quay về.
Hắn đặc biệt đến dặn dò ta, bảo ta ban đêm nhớ đóng cửa sớm, đừng ra ngoài.
*
Sau khi bọn họ rời đi, bà chủ Ngưu lập tức chạy qua, Lan tỷ cũng theo sau.
"Là nam nhân của cô à?"
Bà chủ Ngưu nhìn quanh như làm chuyện mờ ám, trông đến là buồn cười.
Những chuyện xưa không tiện nói nhiều, ta chỉ nhàn nhạt đáp:
"Chỉ là cố nhân thuở trước."
Bà chủ Ngưu rõ ràng không tin, xuýt xoa:
"Nhất định là có bí mật gì đó!"
Ta chỉ cười không đáp.
Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình.
Bà hừ một tiếng, rồi bĩu môi:
"Còn ta thì chẳng có bí mật gì cả! Con trai ta nhập ngũ ngày nào, ông già nhà ta mất năm nào, rồi cả chuyện mụ Thái bên phố đối diện ghét ta ra sao, mấy người đều biết cả đấy thôi!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lan tỷ bật cười, phụ họa theo:
"Đúng đúng, ngay cả gà nhà thẩm mỗi ngày đẻ mấy quả trứng, cửa hàng có mấy con chuột, thẩm cũng kể cho bọn ta nghe. Đúng là một người tốt không có bí mật!"
Bà chủ Ngưu cười ha hả, Lan tỷ cũng cười theo.
*
Những ngày tháng dường như đã có chút gì đó để mong chờ.
19
Màn đêm đặc quánh như mực, trên phố chỉ còn lác đác vài ánh đèn leo lét.
Bảo Nhi đã ngủ say, ta đóng cửa tiệm, ngồi dưới ánh nến tính toán lại số thiệt hại trong ngày, đồng thời liệt kê những vật dụng cần bổ sung.