Xuân Về Chầm Chậm, Dâu Xanh Biếc Phủ Lối

Chương 3



Bên trong tối đen như mực, khí lạnh mùa đông thấm qua từng kẽ đá, ta ôm Bảo Nhi chặt hơn một chút.  

 

Trẻ con thiếu ngủ, giữa chừng có tỉnh dậy một lần, nhưng bây giờ đã say giấc nồng.  

 

Ta tựa vào cửa đá, lắng nghe trong tĩnh mịch, từng tiếng binh khí va chạm bên ngoài lại càng trở nên chói tai.  

 

Trong bóng tối chẳng phân biệt nổi thời gian, không rõ đã trôi qua bao lâu.  

 

Mãi đến khi tiếng pháo nổ đón năm mới vang lên giòn giã, "bôm bốp" như mưa rào rơi xuống, bên ngoài mới không còn tiếng c.h.é.m g.i.ế.c nữa.  

 

Bảo Nhi khẽ mở mắt, đưa bàn tay nhỏ bé lên lau mặt ta.  

 

Lúc này ta mới nhận ra mình đã sớm nước mắt giàn giụa.  

 

"Ai bắt nạt A Trúc vậy? Để con méc cha, cha sẽ bênh người!"  

 

"A Trúc ơi, ở đây tối quá, mình ra ngoài đi."  

 

Ta dịu giọng dỗ dành:  

 

"Bảo Nhi ngoan, chúng ta chơi trò trốn tìm nhé, xem ai là người tìm ra chúng ta trước nào."  

 

"Được ạ!"  

 

*

 

Trong mật thất có trữ sẵn một ít lương thực và nước uống, nhưng không nhiều, chỉ đủ cầm cự hai ngày.  

 

Ta cố gắng chịu đựng đến ngày thứ năm, cuối cùng cũng mở cửa mật thất ra.  

 

Sân viện rộng lớn không còn một bóng người sống.  

 

Tất cả đồ đạc đáng giá đều biến mất, những thứ không đáng giá thì bị đập nát, xé rách.  

 

Thi thể đã bị dọn sạch, chỉ còn lại vết m.á.u khô loang lổ trên nền đất.  

 

Máu ấy là của ai?  

 

Là của toàn bộ một trăm tám mươi bảy mạng người nhà họ Tống.  

 

*

 

Năm Lương Xuân thứ hai mươi bảy, Bảo Nhi cũng như ta—  

 

Mất cha mẹ, mất cả nhà.

 

07

 

Ta cắn chặt răng, ép mình phải bình tĩnh.  

 

Nhặt nhạnh vài món trang sức còn tạm nguyên vẹn, ta lấy tay che mắt Bảo Nhi lại.  

 

Rồi ôm chặt lấy thằng bé, băng qua hành lang nhuốm đầy m.á.u tanh, không ngoảnh đầu lấy một lần, chui ra ngoài từ miệng thoát nước của hồ nước trong viện.  

 

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Toàn bộ quần áo quý giá trên người ta và Bảo Nhi, cùng với số trang sức nhặt được, ta đều đem đổi thành bạc vụn và tiền đồng.  

 

Bảo Nhi từ lúc ra khỏi mật thất liền không nói một lời, mặc ta loay hoay sắp xếp, im lặng đến đáng sợ.  

 

Ta đưa bé đến hiệu may, mua một chiếc áo nhỏ bằng vải thô bình thường nhất, rồi ôm bé vào một quán ăn bên phố, gọi một bát mì nóng.  

 

Tiếng người ngoài đường xôn xao không dứt, chỉ trong khoảng thời gian ăn cơm mà ta đã nghe được đại khái mọi chuyện.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nghe nói, Thánh thượng nghi ngờ lão Vương gia có ý tạo phản, không biết từ đâu có được hai phong mật tín, chưa có bất kỳ chứng cứ xác thực nào đã lập tức phán tội chếc cho một trăm tám mươi chín mạng người của Tống phủ, xử trảm ngay tại chỗ.  

 

Chỉ vì sợ đêm dài lắm mộng, mà thậm chí chẳng để họ có cơ hội kêu oan.  

 

Sinh tử của kẻ khác, đối với bậc cầm quyền mà nói, chỉ là một quyết định dễ dàng.  

 

Thật nực cười.  

 

"Nghe nói giếc sạch không chừa một ai đâu!"  

 

Vụ thảm án diệt môn khiến thực khách trong quán ai nấy cũng bàn tán thở dài.  

 

Chỉ có ta và Bảo Nhi, may mắn sống sót ngoài ý muốn.  

 

Một đứa trẻ tội thần di mệnh, một kẻ nô bộc của tội thần.  

 

Chỉ có thể nuốt đắng cay vào lòng, nuốt cả m.á.u mà sống tiếp.  

 

*

 

Hoài Châu không thể ở lại nữa, ta chỉ có thể nghĩ cách đưa Bảo Nhi về Thanh Dương thành tìm Lão gia và Phu nhân.  

 

Dù sao, bọn họ cũng là ông bà ngoại ruột thịt của Bảo Nhi.  

 

Ta đưa hai mươi đồng tiền cho một lái buôn rau rời thành, trốn vào sọt rau mà vượt qua cổng thành.  

 

Lúc trước theo tiểu thư xuất giá đến đây, chúng ta đi bằng đường thủy, chỉ mất vài ngày là tới nơi.  

 

Mà bây giờ, ta lại phải gian nan hơn một tháng trời.  

 

Chúng ta từng ở trọ trong những quán trọ rẻ nhất, từng ngủ lại nơi miếu hoang ngoài thành, cũng từng tránh cơn tuyết lớn trong một hang động trên núi.  

 

Mùa đông năm nay kéo dài hơn hẳn.  

 

Đầu ngón tay ta nổi đầy nốt cước khí, lòng bàn chân cũng bị rách ra mấy vết phồng rộp, có những đêm, cơn đau nhức khiến ta không tài nào chợp mắt.  

 

Bảo Nhi từng nức nở hỏi ta:  

 

"A Trúc, có phải nương và cha đã đi rất xa rồi không? Họ không cần Bảo Nhi nữa ư?"  

 

Ta không biết nên giải thích thế nào.  

 

Chỉ có thể dịu dàng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt bé, nhẹ giọng dỗ dành:  

 

"Bảo Nhi ngoan, đừng khóc, là ông bà ngoại nhớ con đấy. A Trúc sẽ đưa con đến gặp họ."  

 

Nhưng số mệnh luôn không thuận theo lòng người.  

 

Khi ta khó khăn lắm mới lẻn vào được Thanh Dương thành, lại nghe tin—  

 

Nhà họ Ôn… đã không còn nữa. 

 

08

 

Đại ca bán bánh bao nói, Ôn đại nhân đã bị giáng chức, chẳng ai biết ông ấy bị đày đến đâu.  

 

Có lẽ thấy ta tiều tụy khốn khổ, hắn lại hỏi:  

 

"Cô nương đói rồi phải không? Bánh màn thầu một văn, bánh bao nhân thịt hai văn, muốn mua mấy cái?"  

 

Ta mỉm cười, xoa xoa đôi tay lạnh cóng, mua cho Bảo Nhi một chiếc bánh bao, còn mình thì lấy một cái màn thầu.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com