Xuân Về Chầm Chậm, Dâu Xanh Biếc Phủ Lối

Chương 4



Đêm đến, ta trằn trọc mãi không ngủ được.  

 

Số mệnh luôn bạc đãi ta.  

 

Mười năm trước là vậy, mười năm sau vẫn không khác gì.  

 

Nhưng chúng ta còn sống, ngày tháng vẫn phải tiếp tục.  

 

Nhà mất rồi, thì ta sẽ tự dựng lại một mái nhà khác.  

 

Đường không còn, thì ta sẽ tự tìm một con đường khác.  

 

Dù trước mắt là vô vọng, nhưng chỉ cần từng bước từng bước đi tới, nơi đó rồi cũng sẽ hóa thành đường.  

 

Dù bước chân có nhỏ, dù đi có chậm, chỉ cần còn sống là tốt rồi.  

 

Còn chuyện khiêu chiến hoàng quyền, báo thù rửa hận, đó không phải là điều ta dám vọng tưởng.  

 

*

 

Trời vừa hửng sáng, ta đưa Bảo Nhi đến huyện Vĩnh An, cách Thanh Dương thành hai mươi dặm.  

 

Chỉ là một huyện nhỏ nên việc quản lý không quá nghiêm ngặt, ta cắn răng đem phần lớn số bạc còn lại hối lộ nha dịch, cuối cùng cũng mua được một tấm hộ tịch.  

 

Số bạc còn lại, ta dùng để mở sinh kế.  

 

Ta thuê một gian cửa tiệm nằm trên mặt phố trong hẻm Bình An.  

 

Nơi này cái tên thật đẹp—Bình an, bình an, chỉ mong từ nay về sau có thể sống yên ổn, không sóng gió.  

 

Gian nhà nhỏ phía sau dùng để ở, trước cửa dựng một bếp lò, còn căng thêm một mái che, xếp bốn chiếc bàn gỗ.  

 

Chỉ bán canh cá viên.  

 

*

 

Đối diện là một cửa tiệm tạp hóa, chủ quán là một vị đại thẩm góa chồng.  

 

Nhàn rỗi, bà thường sang trò chuyện cùng ta, nếu khách ăn quá đông, bà cũng giúp ta trông Bảo Nhi.  

 

Là một người nhiệt tình, tốt bụng.  

 

Cách đây hai con phố về phía tây có một nhà chài, chuyên cung cấp cá tươi, giá cả cũng phải chăng.  

 

Cứ như vậy, mỗi tháng sau khi trừ hết chi phí và sinh hoạt, ta vẫn có thể để dành được một ít. 

 

09

 

Những ngày tháng bình yên trôi qua đơn giản mà náo nhiệt, thời gian thấm thoát tựa bóng câu qua khe cửa.  

 

Bảo Nhi đã lớn lên giữa phố chợ suốt ba năm trời, giờ đây đã trở thành một nhóc con hoang dã sáu tuổi.  

 

Cả ngày quậy phá, trêu mèo đùa chó, chạy nhảy khắp nơi, chẳng mấy khi thấy bóng dáng.  

 

Ta thường không có thời gian trông chừng thằng bé, chỉ có thể mặc kệ để nó chơi quanh quẩn trong hẻm. Đợi vài hôm nữa sẽ đưa đi học chữ.  

 

*

 

Sáng sớm, ta vừa bày hàng đã có mấy vị lão hán mới vào thành và vài thực khách chờ vào ca làm ghé qua ăn sáng.  

 

Có người hỏi:  

 

"Nghe nói có một vị tướng quân từ ngoài thành đến, hôm nay sẽ đi ngang qua đây, thật hay giả vậy?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lão hán nọ húp một ngụm canh nóng, thoả mãn gật đầu:  

 

"Là thật, ta tận mắt nhìn thấy! Con ngựa kia oai phong lắm, hai vị tướng quân ấy cũng uy vũ lắm cơ!"  

 

Bảo Nhi ngồi ở góc bàn nghe họ bàn tán, càng nghe càng hứng thú.  

 

Cuối cùng chẳng thể nhịn được nữa, nó nằng nặc kéo ta đi xem.  

 

Mấy thực khách đang ăn cười nói bảo ta cứ yên tâm mà đi cùng nó.  

 

*

 

Con đường vốn đã chẳng rộng rãi, lại thêm đám đông tụ tập xem náo nhiệt, đứng chen chúc thành một khối.  

 

Ta và Bảo Nhi chỉ có thể đứng tít tận cuối hàng.  

 

Từ xa, có thể trông thấy hai người—một già, một trẻ—mặc giáp sắt, bên hông đeo bảo đao Huyền Hổ, cưỡi ngựa chiến băng qua phố.  

 

Oai phong lẫm liệt, phong thái hiên ngang, thực khiến người ta phải trầm trồ.  

 

"Nương, mình ra phía trước xem đi!"  

 

Bảo Nhi lôi kéo ta len lỏi giữa dòng người, vòng ra phía trước trước khi hai vị tướng quân rời thành.  

 

Ta chỉ lo theo sát thằng bé, thật sự không mấy hứng thú với cảnh tượng này.  

 

Mãi đến khi vô tình ngước mắt nhìn lên, ta liền sững sờ đứng khựng lại.  

 

Vị tướng trẻ tuổi kia, tuy khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ngũ quan lại giống Nhị công tử—Tống Thanh—đến mười phần.  

 

Chỉ là… khí chất của hắn khác xa Tống Thanh năm đó.  

 

Hắn đen đi không ít, cũng gầy hơn nhiều.  

 

Nhưng thiên hạ rộng lớn, người có dung mạo tương tự đâu phải hiếm.  

 

Ta vội thu lại suy nghĩ, không dám nghĩ nhiều.  

 

Mãi đến khi bóng họ khuất xa, ta mới hoàn hồn trở lại.  

 

"Nương ơi! Con cũng muốn làm tướng quân! Cưỡi ngựa lớn, đeo đao thật to!"  

 

Ta đè nén tâm tình xao động, dắt Bảo Nhi quay về quán.  

 

"Muốn làm tướng quân thì được thôi, nhưng phải biết chữ trước đã. Nếu không, ngay cả quân báo cũng không đọc nổi, làm sao làm tướng?"  

 

"Vậy con muốn học chữ!"  

 

Ta mỉm cười gật đầu:  

 

"Được, hai hôm nữa nương đưa con đến trường học."  

 

Nghe vậy, mắt Bảo Nhi sáng rực, vui sướng nhảy nhót lung tung.  

 

Thằng bé vốn thông minh, nếu không xảy ra chuyện kia, đáng lẽ đã khai tâm học chữ từ năm ba tuổi.  

 

Bây giờ sắp lên bảy mà vẫn chưa biết đọc được bao nhiêu chữ lớn.  

 

Vì giấy bút mực nghiên đối với dân thường mà nói không hề rẻ, đó là một khoản chi tiêu không nhỏ.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta âm thầm tính toán lại số tiền dành dụm trong những năm qua, cũng đến lúc để Bảo Nhi đến trường rồi.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com