Xuân Về Chầm Chậm, Dâu Xanh Biếc Phủ Lối

Chương 5



Chồng của  Lan tỷ tỷ nhà bên làm việc trong một trường tư thục ở trấn trên, có thể nhờ cậy được.  

 

Nghe ta nhắc đến chuyện này, Lan tỷ sảng khoái đáp ngay:  

 

"Tối nay ta sẽ nói với hắn một tiếng, muội cứ yên tâm, chuyện này không khó đâu."  

 

"Nếu thành công, ta mời tỷ ăn một bữa."  

 

Lan tỷ cười lớn, vỗ vai ta:  

 

"Thế thì ta nhất định phải chặt c.h.é.m ngươi một phen rồi!" 

 

10

 

"Bà chủ Tang, cho hai bát canh cá viên, phần của ta như cũ, phần còn lại đừng bỏ hành."  

 

"Được rồi, huynh ngồi chờ một lát."  

 

Ta lau sạch bột mì dính trên tay, đưa tay nhận lấy hộp cơm từ vị khách quen.  

 

Người này tên là Dương Hoài, hình như là quân thủ bị của Thanh Dương thành.  

 

Vừa đếm số viên cá thả vào nồi nước sôi, ta vừa thuận miệng hỏi han:  

 

"Dương tiểu ca hôm nay sao không ăn xong rồi hẵng đi?"  

 

"Hầy, sáng nay ta dậy trễ hai khắc, không kịp ăn rồi."  

 

"Mà cá viên nhà cô ngon thật, vừa hay có huynh đệ từ xa tới, ta mang một phần về cho hắn nếm thử."  

 

Hắn liếc mắt quanh quán, lại hỏi:  

 

"Bà chủ Tang, tiểu tử nhà cô đâu rồi? Ta không thấy nó đâu."  

 

Nhắc đến tên nhóc quậy phá kia, ta vừa bực mình vừa buồn cười.  

 

"Chắc lại chạy đi chơi rồi."  

 

Ta múc canh cá viên vào hộp, đưa cho Dương tiểu ca. Hắn nhận lấy thật gọn gàng, dứt khoát buông một câu:  

 

"Làm việc đi nhé, ta đi đây."  

 

Nói xong liền xoay người leo lên con ngựa cao lớn trước cửa, phóng đi như bay.  

 

Lan tỷ cười tủm tỉm:  

 

"Đúng là vội vã chạy đi đổi ca trực rồi."  

 

*

 

Buổi sáng khách đông, chẳng mấy chốc lại qua thêm nửa canh giờ.  

 

Ta nhìn chỗ cá viên còn lại sắp cạn đáy, trong lòng lo lắng không thôi.  

 

Không lẽ Lý tiểu ca giao cá hôm nay cũng ngủ quên rồi?  

 

Ta nhờ Lan tỷ trông hộ quán, định ra ngoài tìm người.  

 

Vừa rẽ vào đầu phố, liền thấy một hán tử cường tráng đang vác một giỏ cá lớn đi về phía này.  

 

Nhìn thấy ta, hắn nhe răng cười:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Đợi sốt ruột lắm rồi phải không?"  

 

Ta gật đầu, thấy hắn mồ hôi ướt đẫm trán, liền hỏi:  

 

"Sao không đẩy xe?"  

 

"Xe hôm nay bị hỏng rồi. Sợ muội cần gấp, ta vội vã mang đến đây luôn."  

 

Ta vẫy hắn vào quán.  

 

Bà chủ Ngưu ở tiệm tạp hóa đối diện cười gian xảo, nháy mắt với ta.  

 

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng tru sói đầy khí thế:  

 

"Nương——!" 

 

11

 

Ta bất lực thở dài:  

 

"Tang Bảo Nhi, con gào cái gì vậy?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Nương ơi! Chó! Chó đuổi con!"  

 

Tên nhóc quậy phá vừa hét vừa chạy ào vào nhà, người đã vào nhưng hồn vẫn còn bay lơ lửng phía sau.  

 

Lý tiểu ca lập tức đặt giỏ cá xuống, nhanh chóng vớ lấy cây gậy xua chó đi.  

 

"Tiểu tử, lần sau tránh xa chó một chút."  

 

"Cảm ơn Lý thúc! Con nhớ rồi!"  

 

Ta bực mình lườm thằng bé:  

 

"Mau đi rửa mặt, nhìn con kìa, bẩn như hề ấy."  

 

"Dạ, nương!"  

 

Ta đếm đủ số tiền rồi đưa cho Lý tiểu ca. Hắn đỏ mặt nhận lấy, sau đó quay người rời đi.  

 

Lý tiểu ca vừa bước khỏi cửa, bà chủ Ngưu đã tóm lấy một nắm hạt dưa, tò mò ghé sát lại:  

 

"Người ta chắc phải để mắt đến cô rồi đấy nhỉ?"  

 

Ta đang dọn dẹp cá, không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng đáp:  

 

"Thẩm đừng nói bậy, đừng để lời đồn lan ra làm người ta khó xử."  

 

Bà chủ Ngưu vừa dựa vào bếp lò vừa thong thả cắn hạt dưa, vẻ mặt khinh thường:  

 

"Có gì mà khó xử? Ở đây dân phong cởi mở, có con rồi cũng đâu ngăn được cô tái giá!"  

 

Ta khẽ lắc đầu:  

 

"Bảo Nhi còn nhỏ, ta không vội chuyện đó."  

 

"Ta thì thấy, một mình cô nuôi con vất vả lắm, sao không kiếm cho nó một người cha?"  

 

Ta còn chưa kịp đáp, bà lại tiếp:  

 

"Nhưng cũng phải nói, cô kén cũng phải thôi. Nhìn con trai cô trắng trẻo khôi ngô như thế, chắc cha nó đẹp trai lắm nhỉ? Mau kể ta nghe xem nào!"  

 

Ta thấy buồn cười, bèn cố tình trêu bà:  

 

"Đương nhiên rồi— tuấn tú phong lưu, ngọc thụ lâm phong!"  

 

"Chậc chậc chậc, nhìn cô đắc ý chưa kìa.  

 

"Mà cũng lạ thật, thằng bé chẳng giống cô chút nào."  

 

Ta mỉm cười đối phó:  

 

"Bé giống cha nó hết mà."  

 

Không phải con ta sinh ra, thì đương nhiên chẳng thể giống ta rồi.  

 

*

 

Hai chúng ta còn đang nói cười, bỗng thấy một người cưỡi ngựa lao thẳng đến cửa tiệm.  

 

Ta giật mình:  

 

"Dương tiểu ca có chuyện gì gấp sao?"  

 

Hắn phi thân xuống ngựa, vội vàng xin một chén nước uống cạn, sau đó mới hỏi:  

 

"Bà chủ Tang có biết ai tên A Trúc không?"  

 

Ta sững người trong chốc lát, lòng bỗng nhiên căng thẳng không rõ lý do.  

 

Ta lắc đầu, đáp:  

 

"Chưa từng nghe qua."  

 

Dương tiểu ca thoáng thất vọng, nhưng rồi lại bật cười, nói tiếp:  

 

"Huynh đệ của ta cứ như bị nhập hồn ấy, từ khi ăn cá viên nhà cô xong liền bám lấy ta hỏi quán này ở đâu, ai là người làm."  

 

"Vậy tiểu ca trả lời sao?"  

 

"Ta chỉ nói cô tên là bà chủ Tang, con cũng lớn tướng rồi, chắc chắn không phải người hắn muốn tìm.  

 

"Hắn không tin, nhưng lại không thể tự mình đến đây, cứ nằng nặc bảo ta quay lại hỏi cô có quen ai tên A Trúc không. Mà ta thấy chuyện này chẳng có lý chút nào. Làm gì có cái kiểu ăn một bát cá viên liền tìm được người quen? Người tên A Trúc hay A Cúc đầy ngoài kia!"  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com