Ta rót thêm cho hắn một chén nước, mỉm cười gật đầu đồng tình:
"Tiểu ca nói phải lắm."
Nhưng rồi ta chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi:
"Mà nói đi cũng phải nói lại, ta nghe huynh nhắc đến hắn hoài, rốt cuộc vị huynh đệ này họ tên là gì?"
Dương tiểu ca thuận miệng đáp:
"À, hắn tên là Thịnh Nhị Lang."
Khoảnh khắc ấy, tia hy vọng mong manh trong ta hoàn toàn vụt tắt.
Cái tên này, ta chưa từng nghe qua.
12
Lan tỷ mang đến tin vui, chuyện cho Bảo Nhi đi học đã định được ngày rồi.
Hôm đó, ta dậy từ sáng sớm, đóng cửa quán, ra phố mua lễ vật nhập học gồm sáu món, sau đó mới dắt Bảo Nhi đến bái kiến phu tử.
Phu tử khen thằng bé thông minh lanh lợi, liền nhận vào học.
Như vậy, từ hôm nay, Bảo Nhi chính thức trở thành học trò.
*
Trên đường trở về, nghĩ rằng hôm nay không mở quán bán hàng, ta bèn ghé qua nhà Lý tiểu ca, bảo hắn hôm nay không cần giao cá, để dành đến ngày mai.
Hắn đang trần trụi nửa người, bận rộn làm việc trong sân, vừa thấy ta liền đỏ mặt, vội chạy vào trong khoác áo. Lúc bước ra còn cầm theo một gói bánh ngọt.
Ta vốn không định nhận, nhưng không từ chối được.
"Là cho Bảo Nhi đấy, bà chủ Tang cứ cầm đi."
"Bảo Nhi mà thấy, chắc lại vui cười toe toét. Ta thay nó cảm ơn huynh trước."
Lý tiểu ca cười hì hì, để lộ hàm răng trắng bóng.
Ta xách bánh ngọt, chậm rãi quay về quán.
*
Vừa mới bước vào, bà chủ Ngưu lập tức ghé sang, vẻ mặt đầy hứng thú.
"Tang à, cuối cùng cô cũng về rồi! Sáng nay có một người đàn ông lạ mặt đến hỏi thăm cô, còn đứng trước quán nhìn ngó một lúc lâu rồi mới rời đi. Ta thấy hắn không giống đến ăn đâu."
Ta thoáng sững người, hỏi lại:
"Hắn có nói gì không?"
"Chẳng nói gì cả.
"Cô không ở đây, ta sợ nói nhầm nên cũng chẳng dám kể gì về cô."
Lông mày ta bất giác nhíu lại, trong lòng suy nghĩ sâu xa.
*
Vị tướng trẻ trông giống Nhị công tử hôm trước.
Huynh đệ của Dương Hoài mấy ngày trước.
Và người đàn ông xa lạ đến tìm ta hôm nay.
Những điều này nếu chỉ xảy ra riêng lẻ, có thể là trùng hợp.
Nhưng hết lần này đến lần khác, xâu chuỗi lại với nhau, thì chắc chắn không đơn giản như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Câu trả lời đã gần ngay trước mắt.
Ta không kìm được mà dâng lên một tia mong chờ.
Người đó nhất định… sẽ còn quay lại.
13
Thế nhưng, ta đợi suốt năm ngày, vẫn như mọi khi, ngoài khách ăn thì chẳng có ai tìm đến. Ngay cả Dương Hoài tiểu ca cũng chẳng thấy bóng dáng.
Lòng ta thấp thỏm không yên, ngồi một chỗ cũng chẳng nổi, bèn dứt khoát đứng dậy băm cá làm nhân.
Con d.a.o này đã dùng nhiều năm, ngày nào cũng không ngơi nghỉ, lưỡi d.a.o đã hơi sứt mẻ. Đợi lúc rảnh phải mua một cái mới mới được.
Bỗng Lan tỷ hấp tấp chạy tới, mồ hôi đầm đìa.
"Bà chủ Tang, không xong rồi! Bảo Nhi đánh nhau với người ta ở trường học!"
Ta giật mình, còn cầm nguyên con d.a.o chạy ngay ra cửa.
Lan tỷ vội vã nhờ bà chủ Ngưu trông giúp quán, sau đó nhanh chân đuổi theo ta.
"Muội cầm d.a.o làm gì thế? Ta đi với muội! Bảo Nhi là đứa trẻ chúng ta trông từ bé đến giờ, chắc chắn không phải loại hay gây chuyện.
"Nhưng muội bình tĩnh một chút, đừng có thật sự c.h.é.m người đấy!"
Bảo Nhi tuy chưa từng học hành tử tế mấy ngày, nhưng tuyệt đối không phải đứa vô lý gây sự. Phần lớn là bị người ta ức hiếp.
Nếu gặp phải cha mẹ ngang ngược, e rằng khó tránh khỏi một phen dây dưa.
Ta trầm giọng đáp:
"Tỷ yên tâm, ta chỉ cầm cho có khí thế, không c.h.é.m ai đâu."
Dọa được người ta là đủ.
*
Khi ta đến trường học, Bảo Nhi đang đứng giữa sân, bị phạt đứng ngoài nắng.
Một đứa trẻ nhỏ xíu, nhưng lại toát ra chút ngạo cốt.
Mặt mày thằng bé có hơi sưng đỏ, nhưng may là không bị thương nặng.
Bên cạnh nó còn đứng ba bốn đứa trẻ khác, đứa nào đứa nấy mặt mũi bầm tím, khóc lóc tèm lem.
Ta bước đến, ngồi xổm xuống, đặt d.a.o xuống đất, nhẹ giọng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bảo Nhi cúi đầu, môi mím chặt, không nói lời nào.
Ta xoa đầu bé, dịu dàng dỗ dành:
"Nương tin con, bất kể đã xảy ra chuyện gì, nương cũng làm chủ cho con."
Bảo Nhi do dự một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
"Nương, bọn chúng chửi người… chửi khó nghe lắm."
Ta lập tức quay sang nhìn mấy đứa trẻ kia, quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc—con trai của chủ quán ăn họ Trương ở phố Tây.
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẹ nó vẫn luôn ghen tức vì ta giành mất khách hàng, suốt ngày đ.â.m bị thóc, chọc bị gạo.
Bình thường ta chẳng buồn đôi co với bà ta, nhưng không ngờ lời lẽ xấu xa đó lại lọt vào tai trẻ con.
Bảo Nhi không chịu nói lại, chắc hẳn những lời đó rất khó nghe.