Xuân Về Chầm Chậm, Dâu Xanh Biếc Phủ Lối

Chương 7



Đúng lúc ấy, một người phụ nữ mặc áo vải thô xanh lam vội vã chạy tới.  

 

Nhìn thấy vết bầm trên mặt con trai mình, bà ta tức giận mắng ầm lên:  

 

"Thằng nhóc con hoang nào đây! Dám đánh con ta?!"  

 

Ta khẽ nhíu mày, lập tức kéo Bảo Nhi ra sau lưng.  

 

Cái miệng của ả Trương này, đúng là khiến người ta chán ghét.  

 

Con trai bà ta vừa mếu máo vừa méc:  

 

"Nương ơi, con chỉ chửi nó hai câu, nó đã lao vào đánh con!"  

 

Phía sau bà ta còn có cha mẹ của hai đứa trẻ khác.  

 

Ả liếc ta một cái, sau đó quay sang nói với những người bên cạnh:  

 

"Ta biết ả này, là con đàn bà dắt theo đứa trẻ không cha, bán cá viên ở hẻm Bình An ấy. Mau tránh xa đi, bẩn thỉu lắm.  

 

"Con hoang chính là con hoang, đánh con ta ra nông nỗi này! Con ta chửi đâu có sai, đồ súc sinh không có giáo dưỡng!"  

 

Lan tỷ tức giận quát lớn:  

 

"Mụ Trương, giữ mồm giữ miệng một chút!"  

 

"Thế nào? Con đàn bà lẳng lơ này, ta không mắng được chắc?"  

 

Ta cầm lấy con d.a.o trên đất, trong nháy mắt, mũi d.a.o đã chỉ thẳng vào mặt bà ta.  

 

Ta hừ lạnh:  

 

"Mụ Trương, ăn xong nhớ lau sạch miệng, đừng để miệng thúi quá phun đầy phân ra ngoài.  

 

"Có mẹ như ngươi, con ngươi có thể là thứ tốt đẹp gì? Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, ngươi tự soi gương xem, khác gì con lợn ngu xuẩn không? Nếu ta mà sống như ngươi, chắc ta đã sớm thắt cổ c.h.ế.t trong hố xí rồi!  

 

"Sau này, nếu để ta nghe thấy một câu nào bẩn thỉu lọt vào tai con ta nữa…"  

 

Ta ấn mạnh mũi dao, giọng trầm thấp uy hiếp:  

 

"Thì xem xem, con d.a.o này có thể c.h.é.m vào đầu ngươi hay không?"  

 

Bà ta bị dọa đến tái xanh mặt, sợ hãi lùi lại liên tục, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.  

 

Môi run rẩy hồi lâu, nhưng không dám nói thêm lời nào.  

 

Những phụ huynh khác cũng không dám hó hé, chỉ vội vã kéo con mình rời đi.  

 

Những kẻ này, chẳng qua chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.  

 

Lúc này, phu tử của trường học mới chậm rãi bước ra giảng hòa, ả Trương nhân cơ hội rút lui, kéo con trai bỏ đi.  

 

*

 

Trên đường về nhà, Bảo Nhi mắt sáng rực rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy ngưỡng mộ:  

 

"Nương, người thật lợi hại!"  

 

Ta cúi đầu, bật cười, cũng khen bé một câu:  

 

"Bảo Nhi cũng rất giỏi! Không hổ là người muốn làm tướng quân, một mình đánh thắng ba bốn đứa cơ mà!"  

 

Bảo Nhi vui vẻ giơ nắm đ.ấ.m nhỏ lên, đầy đắc ý:  

 

"Nhưng vẫn là nương lợi hại nhất!"  

 

Ta xoa đầu nó, cười nói:  

 

"Đi thôi, về nhà nương làm đồ ngon cho con ăn." 

 

14

 

Về đến nhà, ta mới nghe bà chủ Ngưu nói rằng người ta đợi đã đến tìm.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ tiếc là… vẫn đúng lúc ta không có ở đây.  

 

Trong lòng ta không kìm được một trận hụt hẫng, đến cả trên mặt cũng hiện ra mấy phần thất vọng.  

 

Bà chủ Ngưu thấy vậy, bỗng bí hiểm ghé sát lại, hạ giọng trêu ghẹo:  

 

"Chẳng lẽ… là nam nhân của cô quay về rồi?"  

 

Lời nói chấn động, ta lườm bà một cái.  

 

"Thẩm lại nói linh tinh."  

 

Bà ta khoanh tay, lắc đầu lẩm bẩm:  

 

"Không đúng, không đúng, không đúng đâu.  

 

"Bây giờ ta nghĩ kỹ lại, hắn và con trai cô… thật sự có mấy phần giống nhau đấy! Không lẽ ta nói trúng rồi?"  

 

Ta kiên quyết phủ nhận:  

 

"Thẩm à, thật sự không phải."  

 

Bà chủ Ngưu nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng rồi cũng chẳng tiếp tục truy hỏi nữa.  

 

"Thôi bỏ đi, ta còn phải tiếp khách, không hỏi nữa!"  

 

Bà vẫy vẫy tay, rồi xoay người trở về quán tạp hóa của mình.  

 

*

 

Giờ Hợi, đêm đã buông xuống, ánh sao lấp lánh trên bầu trời.  

 

Ta đã đóng cửa tiệm từ lâu, Bảo Nhi cũng ngủ say.  

 

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, giữa màn đêm càng thêm chói tai, đột ngột.  

 

Ta cau mày, cất giọng hỏi:  

 

"Ai đó?"  

 

Bên ngoài, một giọng nói trầm ổn cất lên:  

 

"Tống Thanh."  

 

Khoảnh khắc ấy, tay ta run mạnh, suýt chút nữa làm đổ cả đèn dầu.  

 

Lòng n.g.ự.c như bị đập một búa thật mạnh, ta cắn môi, chậm rãi bước đến, tháo then cài, khẽ mở cửa ra một khe hẹp.  

 

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đứng sừng sững, phong thái vẫn bất phàm như trước.  

 

Tim ta "thình thịch, thình thịch" đập loạn, ta cố lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa rộng thêm một chút.  

 

Nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi ngẩng đầu.  

 

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, thời gian như đảo ngược, tựa như đã qua mấy đời mấy kiếp.  

 

Hình bóng thiếu niên năm nào, từng kiêu hãnh hiên ngang, dần hòa vào dáng vẻ trưởng thành trước mắt.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn là người lên tiếng trước.  

 

"A Trúc, lâu rồi không gặp." 

 

15

 

Quả thật là hắn.  

 

Thịnh Nhị Lang chính là Nhị công tử.  

 

Vị tướng quân cưỡi ngựa dạo phố hôm đó, cũng chính là hắn.  

 

Ba năm trôi qua, hắn đã hoàn toàn lột xác, tự tôi luyện mình thành một thanh kiếm sắc bén.  

 

Không còn là thiếu niên năm ấy nữa.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com