Những ký ức phủ bụi bị bóc mở, ta không kìm được mà đỏ hoe đôi mắt.
Ta kể cho Nhị công tử nghe mọi chuyện năm đó.
Kể từ lúc thoát khỏi mật thất, rồi đến ngày Bảo Nhi bị một trận trọng bệnh, mê man ba ngày ba đêm mới hạ sốt.
Sau khi tỉnh lại, thằng bé đã quên sạch mọi chuyện cũ.
Bảo Nhi coi ta là nương ruột, theo họ của ta, người ngoài cũng tưởng chúng ta là mẹ con thật sự.
Chỉ là… trong lòng ta vẫn mang nỗi áy náy với tiểu thư.
Bảo Nhi lẽ ra nên có một cuộc đời rực rỡ, thế nhưng bây giờ lại cùng ta ẩn mình nơi phố chợ, lớn lên thành một đứa trẻ hoang dã.
Nghe xong, Nhị công tử trầm giọng nói:
"A Trúc, cô không cần phải tự trách.
"Được làm người bình thường, đã là điều tốt nhất rồi."
*
Năm đó, Tống phủ quyền cao chức trọng, nhưng cũng vì bị Thánh thượng nghi kỵ mà bị tàn sát thảm khốc.
Thi thể của cả nhà họ Tống, ngày hôm sau bị vứt bừa bãi vào bãi tha ma, không ai thèm đoái hoài.
Nhị công tử bị đ.â.m nhiều nhát, có lẽ là ông trời còn thương xót, hoặc cũng có thể là mệnh chưa dứt.
Hắn cắn răng giữ lại một hơi tàn, gắng gượng bò ra khỏi đống xác chếc, may mắn gặp được Dương Hoài, nhờ vậy nhặt lại một mạng.
Sau khi hồi phục, hắn được người của Phác Vương tìm thấy, đưa về chăm sóc.
Phác Vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, có giao tình sâu nặng với Tống gia. Chỉ tiếc rằng lãnh địa của ông ta cách quá xa, nên khi tin dữ truyền đến, mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Sau đó, Nhị công tử đổi tên thành Thịnh Nhị Lang, theo tướng quân Vương Hàn dưới trướng Phác Vương vào quân doanh rèn luyện.
Hai vị tướng quân ta thấy hôm trước trên phố chính là Nhị công tử và Vương Hàn.
Còn Dương Hoài vốn là người huyện Vĩnh An, cha mẹ đã già, nên tìm cách điều chuyển về Thanh Dương để tiện bề chăm sóc.
Năm ấy, t.h.i t.h.ể người nhà họ Tống đều đã được an táng chu toàn, chỉ là…
Không hề tìm thấy ta và Bảo Nhi.
Vậy nên, Nhị công tử đã tìm kiếm chúng ta suốt bao năm qua.
*
"Hôm đó Dương Hoài đến hỏi, dù cô không thừa nhận, nhưng nghe hắn miêu tả, ta cũng đã đoán được phần nào."
Nói đến đây, giọng hắn mang theo vài phần áy náy:
"Lần này ta đến đây là để tiêu diệt sơn tặc.
"Ban ngày quân vụ bận rộn, hai lần đến tìm đều không gặp được, bất đắc dĩ mới phải đến vào ban đêm."
Ta khẽ mỉm cười:
"Công tử không cần bận tâm, được gặp lại ngài đã là may mắn lớn nhất rồi."
"Giờ mọi người đều gọi cô là bà chủ Tang… Vậy ta có thể gọi cô là Tang Tang được không?"
Ta khẽ gật đầu.
Hắn nhìn ta, khóe môi hơi cong lên:
"Tang Tang."
"Từ nay cô cũng gọi ta là Nhị ca đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bởi vì… Nhị công tử đã không còn nữa."
*
Phải.
Tống Thanh, Tống Bảo Nhi, A Trúc.
Tất cả đều đã chếc vào đêm Giao thừa năm ấy.
Hào hoa trong chớp mắt, chẳng đáng hồi tưởng.
16
Ta khẽ hỏi Nhị công tử:
"Nhị ca không muốn gặp Bảo Nhi sao?"
Hắn trầm ngâm một lát rồi đáp:
"Đêm đã khuya, sợ làm phiền giấc ngủ của nó."
Ta mỉm cười:
"Nhị ca yên tâm, thằng bé ngủ rất sâu, hiếm khi tỉnh giấc giữa chừng."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn nghe vậy, khẽ gật đầu:
"Được."
Sau khi nhìn Bảo Nhi, lúc rời đi, hắn nhẹ nhàng thở dài.
"Tang Tang, vất vả cho muội rồi.
"Muội đã nuôi dưỡng Bảo Nhi rất tốt. Sau này, ta sẽ lại đến thăm hai người."
Nói rồi, hắn lấy từ trong áo ra một tờ ngân phiếu, đưa cho ta.
Bàn tay ấy đã trở nên thô ráp, chai sạn, hằn lên những vết kén dày đặc.
"Số bạc này ta giữ cũng chẳng dùng đến, muội cứ cầm lấy mà xoay sở."
Năm đó, gia sản nhà họ Tống bị tịch thu toàn bộ, những đồng tiền này không biết hắn đã chắt chiu bao lâu mới dành dụm được.
*
Ta tất nhiên không thể nhận.
Nhưng hắn lại trầm mặc, ánh mắt có chút mất mát, giọng nói cũng khàn đi mấy phần.
"Tang Tang, bây giờ, người thân của ta chỉ còn muội và Bảo Nhi."
"Tang Tang, đừng coi ta là người ngoài."
Với hắn mà nói, gặp lại cố nhân chẳng khác gì chiếc phao trôi giữa biển khơi, là thuốc cứu mạng, là điều vô giá.
Với ta cũng vậy.
Cuối cùng, ta đưa tay nhận lấy, chỉ để giữ lại một chút bình yên trong lòng.
17
Sáng sớm, Bảo Nhi vừa nghe nói mình còn một vị thúc thúc ruột thịt, liền kéo ta hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, ngay cả bữa sáng cũng ăn ngon hơn hẳn.
Ta mất bao công sức mới dỗ được nó đến trường học.
Giờ Ngọ, đúng lúc quán đang đông khách nhất, bỗng có ba tên du lưu manh vào gây sự.
Khách ăn sợ hãi bỏ chạy sạch, khiến ta không thể tiếp tục buôn bán.
Nhìn thủ đoạn bẩn thỉu này, chắc hẳn là trò của ả Trương kia.